Chương 453:
Hai người Hà Tự Khâm và lão Đậu đêu đồng thanh hỏi lại một câu, sau đó hai người vô cùng kinh ngạc nhìn nhau, Hà Tự Khâm nghỉ ngờ hỏi: “Lão Đậu, ông cũng quen Hà Gia Vinh?”
“Không sai, tôi có một người bạn tên Hà Gia Vinh, là một bác sĩ Trung y khá giỏi vê phương diện chỉnh hình, nhưng không biệt có phải cùng với người Hà cục biết có phải là cùng một người không?” Lão Đậu gật gật đâu nói, trong giọng nói mang chút quý trọng.
“Vậy thì không phải.”
Hà Tự Khâm vô ý thức thốt ra lời phủ nhận, Hà Gia Vinh chắc không phải bác sĩ nồi tiếng gì đó, nhưng điêu khiến lòng ông ngạc nhiên là Hà Gia Vinh này hình như cũng là bác sĩ, nhưng y thuật của cậu ta còn lâu mới đạt được sự khẳng định của lão Đậu như vậy nhỉ?
Nhưng ông vẫn lấy điện thoại từ trong túi áo ra, lướt đến hình ảnh của Hà Gia Vinh, đưa cho lão Đậu, dò hỏi: “Lão Đậu, Hà Gia Vinh mà ông nói là người này?”
Lão Đậu nhận lấy, híp mắt nhìn qua, sau đó sắc mặt liền vui mừng, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, đây là người bạn của tôi, thì ra là cậu ây, vậy thì không có gì ngạc nhiên nữa, Hà cục, nêu không phải người bạn này kịp thời dùng lô-bê-|i trị cho lệnh thiện kim thì cô ây căn bản không thể chống đỡ đến bây giờ.”
Trong lòng Hà Tự Khâm run lên, có chút kinh ngạc, sửng sờ một hôi, mới có chút không xác định hỏi: “Lão Đậu, y thuật của cậu ta thật sự giỏi như vậy?
“Đây không liên quan đến y thuật cao thấp.” Lão Đậu xua tay cười nói: “Thật ra chỉ cân học Trung y không.
quá tệ, đều biết được lô-bê-li có thể giải độc rắn, nhưng đáng tiếc, tôi chỉ biết người bạn này trong lĩnh vực chỉnh hình rất xuất chúng, nhưng tình hình như lệnh thiên kim liệu không chắc cậu ấy có thể trị..
“Nhưng mà chiều ni anh…anh ta nói anh ta có thể trị..
Hà Cần Du bên cạnh kìm nén cả buồi, cuối cùng vẫn đem sự tình nói ra.
“Ò? Chính miệng cậu ta nói?” Tỉnh thần lão Đậu có chút chân động, có chút phần khích.
“Ừa, chính miệng anh ta nói.” Hà Cần Du gật đầu.
“Anh ta nói…nói chị không đến mười hai giờ đêm, một là mạng không còn, hai là chân không còn..”
Sắc mặt Hà Tự Khâm đột nhiên thay đổi, có chút kinh ngạc, không ngờ Lâm Vũ lại nói đúng như thê, theo cách nói của Triệu Trung Cát, quả thật phải làm phẫu thuật trước mười hai giờ nêu không thì con gái ông khó bảo toàn tính mạng.
Ông nhíu mày liếc Hà Cần Du một cái, giọng tức giận nói: “Vậy sao con không kêu cậu ta trị cho chị con?”
Hà Cần Du nhìn cha mình, bị dọa đến toàn thân run lên cầm cập, lập tức gật đầu, giọng run run: “Con, con cũng: không biêt anh ta nói là thật hay giả, không dám mang mạng chị mạo hiểm, cho rắng đưa đến đến bệnh viện khá ổn thỏa…
Hà Tự Khâm nhíu mày liếc nhìn cậu, cũng không nói gì, nếu đổi lại là ông, có thể cũng sẽ lựa chọn tin tưởng bệnh viện.
“Hà cục, nếu như cậu bạn họ Hà đó thật sự nói vậy, hay là mời cậu ây đến giúp xem xem lệnh thiên kim, nêu cậu ây thực sự có cách nào đó thì chân của Hà tiêu thư có thể giữ lại rồi.” Lão Đậu có chút hưng phần nói.
Mắt Hà Tự Khâm sáng lên, dùng sức gật đầu, quay đầu nhìn Hà Cần Du lạnh giọng nói: “Cần Du, con đi mời người ta đi, nhớ kĩ, thái độ phải hòa nhã.
Hà Cần Du gãi gãi đầu, nhớ đến cậu và chị lúc chiêu khinh thường Lâm Vũ, đột nhiên vô cùng hoảng loạn, quanh co nói: “Con…con không thể mời được…”
“Tại sao?”
“Bởi vì…bởi vì…”
“Nói”