Chương 556:
Nếu sử dụng linh chỉ làm thuốc, và nhân sâm ngàn năm Lâm Trung Linh để lại trong tay Lâm Vũ làm thuốc dẫn, không dám nói trường sinh bắt lão, nhưng kéo dài tuôi thọ và tiêu trừ mọi bệnh tật thì không thành vân đề.
“Các vị, tôi là bác sĩ trung y, tôi có thể kết luận răng cây Linh Chỉ này là một loại dược, liệu quý, có giá trị dược liệu rất lớn, nếu đưa cho tôi, tôi sẽ tận dụng nó, không biết bao nhiêu mạng người có thê được cứu!”
Lâm Vũ hưng phần nói.
“Không! Anh không thể mang nó đi.
Anh mang nó đi rồi, chúng tôi xảy ra chuyện thì sao?”
“Đúng vậy, anh nói là dược liệu thì nó là dược liệu sao? Đây rõ ràng là thứ không tốt lành gì!”
“Đây là đồ chúng tôi đào lên, chúng tôi muốn xử lí như thế nào, thì sẽ xử lí như thê!”
Bất ngờ, một nhóm công nhân ngay lập tức la măng, không cho Lâm Vũ lây Linh Chi đi.
Thấy đám người này vô lí như vậy, Lâm Vũ chê nhạo, cô ý làm cho bọn họ sợ hãi nói: “Được, vậy mọi người có thẻ đốt đi, nếu không Sợ nó báo thù cả nhà mấy người, cứ việc đót đi!”
Mọi người nghe xong câu nói này, khí thể giảm đi không ít, nhìn nhau không nói.
Đúng. vậy, bọn họ chỉ nói muốn đốt vật này đi, nhưng ai dám đốt chứ, nói không chừng còn gây ra họa lớn.
“Mọi người nghe tôi nói, tôi là Bộ trưởng bộ y tê Hách Ninh Viễn, tôi có thể đảm bảo với mọi người, vị Hà tiên sinh này là một bác sĩ nỗi tiếng, nếu như anh ấy đã nói đây là một dược liệu, vậy chắc chăn không sai được.
Dù sao mọi người cũng không biết nên xử lí thứ này như thê nào, chỉ bằng giao cho bác sĩ Hà trị bệnh cứu người, nêu như sau này mọi người xảy ra chuyện gì, có thê đến tìm Hách Ninh Viễn tôi, tôi nhất định sẽ gánh vác đến cùng!”
Bộ trưởng Hách đứng thẳng người, đưa tay võ ngực, cam đoan thay cho Lâm Vũ.
Ông tin rằng, một bác sĩ có trách nhiệm như Lâm Vũ sẽ không nói dối.
Lâm Vũ nhìn Hách Ninh Viễn một cách kính trọng, trong lòng cảm thấy biết ơn.
Sau khi nghe thấy tên của Hách Ninh Viễn, tất cả công nhân đều cúi đầu không dám nói chuyện, không phải là họ cảm động với Hách Ninh Viên, mà là sau khi nghe nói Hách Ninh Viên tại chức, họ không dám phản bác.
“Nếu bộ trưởng Hách đã nói như vậy, mọi người còn sợ cái gì.”
Thâm Ngọc Hiên đột nhiên bước tới và nói : “Vì thứ này do mọi người đào lên nên nó đương nhiên là tài sản của mọi người. Chúng tôi câm đi cũng không đúng, như vậy đi, coi như cảm ơn, tôi sẽ cho mỗi công nhận có mặt tại đây mỗi người 10 vạn bồi thường.”
10 vạn!
Tất cả các công nhân đều sững sờ khi nghe điều này, trời ơi, nhiều tiền vậy sao?
Phải biệt răng, bọn họ mỗi ngày làm việc chăm chỉ trên công trường, một năm chỉ được 6,7 vạn. 10 vạn tiền bồi thường đối VỚI họ mà nói, tuyệt đối là một số tiền không lồ !
“Anh nghiêm túc chứ?”
Chủ thầu hỏi Thầm Ngọc Hiên một cách hào hứng.
“Đương nhiên, đông ý giao Linh Chỉ cho chúng tội, Tôi sẽ chuyên ngay cho anh ây!” Thảm Ngọc Hiên vừa nói vừa lây điện thoại di động ra.
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý.”