Cực Phẩm Ở Rể

Chương 564



Chương 564:

Lậm Vũ không đề ý đến ông ta, trực tiếp hướng người thiêu phụ hỏi: “Cô à, tôi bắt mạch cho đứa bé không thành vấn đề chứ?”

“Sao lại không có vấn đề, nếu như cậu ăn nói bừa bãi, làm mê hoặc lòng người thì sao?”

Đẳng Quân cau mày uy nghiêm nói: “Các người mau đi đi, nêu chọc giận lão Đoạn thì tôi sẽ không khách khí đâu!”

Ông ta đang không biết mượn cớ gì đề động thủ đây, nêu như Lâm Vũ và Thâm Ngọc Hiên vẫn không biết tốt xâu, ông ta sẽ để thủ hạ giáo huấn hai người họ thật tốt.

“Tôi không tức giận, để cho cậu ấy khám đi.”

Không ngờ ông ta vừa nói xong, Đoạn lão đột nhiên bước ra trầm giọng nói.

Đằng Quân nghe ` XOngG, nhất thời đỏ mặt, “hiệu chút nữa thô huyết!

Đoạn lão này có phải có thù với ông ta a, tại sao lại luôn phá hủy bậc thang của chính mình? Vừa nãy thì hại ông ta suýt chút nữa phải chui qua đũng quân của Thâm Ngọc Hiên, bây giờ lại đi ra đánh vào mặt ông ta.

Ông ta lau mồ hôi trên đầu, gương mặt chua xót, có phần không nói nên lời.

Thật ra Đoạn lão đồng ý là vì ông ta cảm thấy Lâm Vũ có thê ngâm được bình rượu thuốc ngon như vậy, trong bụng hắn đã đã chỉ định thứ gì đó, nên để cậu ây khám cũng không sao.

Sau khi được sự cho phép, Lâm Vũ nhanh chóng ngồi xôm xuống thử bắt mạch cho đứa bé, sau đó mở miệng đứa trẻ ra nhìn, gật đầu nói: “Qủa nhiên là bệnh mật trí nhớ, nếu như tôi không. chẩn đoán sai, đứa bé này trừ phản ứng có chút trì độn, chậm nói, còn thường xuyên bị co giật đúng không?”

“Đúng, đúng, ở tháng này đã phát tác hai lần rồi!”

Thiếu phụ đã rất sốc khi nghe những lời chẩn đoán của Lâm Vũ, liên tục gật đầu, tâm trạng kinh ngạc không ngừng, các bác sĩ trung y khác khám xong cho đứa bé, đều không nhắc đện tình trạng co giật, thật không ngờ đến khi Lâm Vũ khám liền nhắc đến.

“Trong y học cổ truyền Trung Quốc, đây được gọi là hội chứng huyệt ứ gây tác nghẽn mạch máu não. Khi đứa trẻ mới sinh ra thì không nên có những triệu chứng này. Sau đó, não phải bị tồn thương mới trở nên như thế này” Lâm Vũ tiếp tục nói.

Đúng! Đúng!”

Thiêu phụ kinh ngạc há to miệng, vội vàng nói: “Anh nói như vậy làm tôi nhớ ra rôi, lúc đứa bé này hơn hai tuổi đích thức đã từng lăn từ trên bậc thang rơi xuống, lúc đó chúng tôi thấy trên người đứa bé không có vết thương gì nên tưởng không có việc gì nghiêm trọng, bây giờ nhớ lại, đứa bé đích thực là từ lúc ây trỏ nên trì độn!”

Đoạn lão nghe vậy cũng run cả người, vội vàng đi ra ngoài, sốt sắng nói: “Vị tiểu hữu này, bệnh của cháu tôi, cậu có thể trị không?”

“Có thể, chỉ có điều cần thời gian hôi phục, đại khái từ ba tháng đến nửa năm.” Lâm Vũ suy nghĩ một chút rồi dè dặt nói.

“Thật… thật sao?”

Đoạn lão vội vàng đáp: “Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh của cháu tôi, đừng nói đến làm thợ điêu khắc cho Hà Ký, cho dù đề tôi làm trâu bò cho các cậu, tôi tuyệt đối không từ chối.”

Ông ta chỉ có một đứa cháu nội, vì châu nội ông ta có mắt mạng ông ta cũng tình nguyện.

Đăng Quân nghe. vậy nhất thời hoảng loạn, vội vàng nói: “Đoạn lão, ngài làm sao lại trở mặt a, ngài không phải đáp ứng làm giám đốc điêu khắc ngọc bích cho công ty chúng tôi sao?”

“Tôi nói như vậy lúc nào 2 Tôi là nói ai chữa khỏi bệnh cho cháu tôi, toi sẽ làm cho người đó!” Đoạn lão cứng đầu chế nhạo, vì cháu nội, ông ta cũng không gần thể diện nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.