Chương 569:
Một ngày nào đó, khi cô ta nhìn thây lợi ích lớn hơn, cô ta nhất định sẽ phản bội cậu không chút do dự!”
Giọng nói của Lâm Vũ vô cùng lạnh lùng. Anh không phải là người nói nhiều, nhưng anh rât ghét loại người này.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đuổi viếc cô ta ngay bây giÒ, đồng thời công bồ toàn . bệ trên trang web chính thức của chúng tôi! Không bao giờ thuê cô ta làm nữa!” Annie nói với giọng uy nghiêm, cô không ngờ răng Khải Ty lại kiêu ngạo đên mức xúc phạm quê hương của cô tai “Không, đừng mà… Hội no Annie, tôi sai rồi… Tôi biết mình sai rồi..
Trước khi Lâm Vũ cúp điện thoại, điều cuối cùng anh nghe được là tiếng khóc nức nở của Khải Ty.
“Đằng tổng, điện thoại của ông.”
Lâm Vũ đưa điện thoại cho Đằng Quân: “Thế nào, bây giờ ông đã tin chưa?”
Đằng Quân nắm chặt tay, thân thể khẽ run lên, không nói nên lời, ánh mắt đầy hận ý và tức giận khi nhìn Lâm Vũ.
“Đằng tông, sao ông không nói nữa, tiệp tục nói đi, ha ha, tôi thích nhìn dáng vẻ ông nhing không thuận mắt bọn tôi, nhưng lại bất lức với bọn tôi!”
Thẩm Ngọc Hiên vui mừng khôn xiết, học được Đẳng. Quân lúc đầu kiêu ngạo như thê nào, trả lại toàn bộ, ngắng đầu cười, không kém phẫn kiêu ngạo.
“Ò, Hà tổng, vừa rồi là lão đầu tôi có mắt không thầy thái sơn, nói những điều không nên nói. Là chúng tôi không có kiến thức! Tôi cùng các người ký hợp đồng! Không trả tiền cũng được!”
Đoạn Phong Niên vội vàng chạy tới, năm lây tay Lâm Vũ, kích động không ngừng, hiện tại cháu trai ông đã được cứu sông, ngay cả phó chủ tịch Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ cũng đối Xử với Lâm Vũ như vậy, y thuật của anh hẳn là rất tốt.
-_ “Hà tổng! Chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho con tôi, nhà họ Đoạn chúng tôi sẽ biết ơn anh suốt đời!”
Người phụ nữ đang ôm đứa trẻ đột nhiên đặt đứa trẻ XuÔng, quỳ xuông NT mặt Lâm Vũ, nước mắt chảy ài “Cô làm gì vậy? Mau đứng dậy nói!”
Lâm Vũ vội vàng đưa tay ra đỡ cô.
Đằng Quân nhìn thầy cảnh này cảm _ thây ngực ông ta sắp nỗ tung, ông ta _ nháy mặt với một người mặc áo đen _ bên cạnh, người mặc áo đen lập tức _ hiểu ra, vội vàng bề cháu của Đoạn _ Phong Niên chạy ra ngoài.
“Con của tôi!”
Người phụ nữ kêu lên, cô đứng dậy đuôi theo người đàn ông mặc đồ đen cướp con của cô nhưng những thủ hạ khác của Đằng Quân ngăn cô fa củng Đoạn Phong Niên và bảo mâu lại.
“Hừ! Đoạn Phong Niên, tôi nói cho ông biết, tôi coi ông là Đoạn lão thì ông mới là Đoạn lão, tôi không coi ông là Đoạn lão ông chả là cái thá gì!
Ong đừng có cho mặt mũi mà không cân!”
Đằng Quân lạnh giọng nói: “Hộm nay ông phải cùng tôi ký cái hợp đồng .
này, ký hay không cũng phải ký! Nếu không ông hãy đợi nhặt xác cháu trai của ông đi!”
“Đằng Quân, ông là đồ không có lương tâm !”
Đoạn Phong Niên một tay ôm ngực, một tay chỉ hướng Đẳng Quân, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Đẳng Quân chỉ quan tâm đến việc trở bi luận với Đoạn Phong Niên, nhưng không nhận ra Lâm Vũ đã biến mất từ lâu.
Người đàn ông mặc áo đen vội vã ôm cháu trai của Đoạn Phong Niên ra ngoài, nhanh chóng chui vào một trong những chiêc Bentley màu đen, ném đứa trẻ ra ghê sau, ngôi vào ghế lái, lập tức khởi động xe, vội vàng đánh lái, rất muốn rời khỏi chỗ này.
“Đi chậm, đừng lo lắng, đừng hoảng, quay tay lái trở lại bên trái!”