Cực Phẩm Ở Rể

Chương 572



Chương 572:

Trên thực tế, người mà anh muốn kể lại những gì anh đã trải qua lúc đầu là Diệp Thanh My, anh tin răng Diệp Thanh My là người sẽ chấp nhận chuyện này nhật, nhưng lúc đầu anh và Giang Nhan chỉ là VỢ chồng trên danh nghĩa, mà hiện tại bây giò họ đã là vợ chồng thật sự, anh đương nhiên phải chịu ti nhiệm với Giang Nhan, vì vậy việc nói cho Diệp Thanh My biết thân phận thật của anh bây -_ giờ sẽ chỉ làm tăng thêm phiền phức cho cô.

Người mình yêu đã trở thành chồng của người khác thì ai có thể chấp nhận được chứ?

Lâm Vũ biết rằng anh nợ cô, anh nợ cô cả đời.

_ “Học tỉ, không phải cô luôn muốn đi mua quân áo sao, tôi đi cùng cô nhé.”

Lâm Vũ như đột nhiên nhớ ra cái gì nói.

“Anh làm gì có thời gian a?”

Diệp Thanh My rất hiểu chuyện lắc đâu: “Hiện tại anh là bác sĩ duy nhất của bệnh viện.”

“Tôi xem dự báo thời tiết, ngày mai trời sẽ mưa. Trời mà mưa thì bệnh viện sẽ rất ít bệnh nhân, tôi sẽ coi như mình được nghỉ một ngày.” Lâm Vũ cười.

Diệp Thanh My thấy cậu ấy nói như vậy, chớp chớp đôi mi dài, gật đầu: “Vậy được thôi.”

Sáng ngày hôm sau trời thật sự có mưa, Lâm Vũ đưa Diệp Thanh My.

đến một {rung tâm mua săäm cao cập rất ni tiếng ở Bắc Kinh.

Nhìn thấy dàn tên tuổi chói mắt, Diệp Thanh My không khỏi nhẹ nhàng kéo Lâm Vũ, cau mày nói: “Sao anh lại đưa tôi tới đây? Tôi chỉ mua một ít quân áo thường mặc thôi.”

“Ở đây có thê mua quần áo thường mặc. Không thành vấn đề, tùy ý chọn đi!” Lâm Vũ cười vỗ ngực, “Ống chủ sẽ thanh đoán cho côi”

“Tôi không muốn, quá đắt.” Diệp Thanh My nhẹ lắc đâu. Từ nhỏ cô đã cùng mẹ chịu nhiều thiệt thòi. Cô biết cuộc sống vất vả nên luôn siêng năng và tiệt kiệm, và cô luôn mua quân áo và đồ trang sức ở những noi giá cả phải chăng, hợp túi tiên.

Lâm Vũ nhìn Diệp Thanh My mà cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng nói: “Tiền bôi, cho tôi một cơ hội chăm sóc cô, được không?”

Diệp Thanh My lông mày khẽ giật TINH, căn môi, sau đó nhẹ nhàng gật âu Giọng điệu và thái độ của “Hà Gia Vinh* Thật sự rất giống Lâm Vũ, vì ‘vậy cô coi như Lâm Vũ đang đi cùng cô.

_ Sau khi bước đến một cửa ‘hàng lớn chuyên về lễ phục, nhân viên bản đằng lập tức nhiệt tình chào hỏi, Kông hề tỏ ra kỳ thị vì quản áo hàng hiệu linh tỉnh trên người Lâm Vũ và Diệp Thanh My, còn nhiệt tình khen ngợi Diệp Thanh My: “Mĩ nữ, bạn rất đẹp và bạn có khí chất rất xuất chúng. Quần áo trong cửa hàng của chững tôi rất phù hợp với khí chất và dáng người của bạn. Bạn có thể đi xung quanh xem, tôi sẽ cầm giúp bạn bộ nào mà bạn thích.”

Diệp Thanh My bị cuốn hút bởi những chiệc váy thời trang được cắt may tỉ mỉ, chât lượng cao.

Đây là bản tính của phụ nữ, bắt kỳ người phụ nữ nào cũng hàu như không có sức đề kháng với những bộ đô đẹp.

“Học tỉ, bộ này không tồi, rất hợp với khí chất của cô.” Lâm Vũ nhìn thấy một bộ váy dạ hội màu trắng cam được treo ở vị trí dễ thấy nhất trong cửa hàng, trong lòng có chút hưng phần.

“Tiên sinh thật là người có con mắt tỉnh tường. Đây là báu vật của cửa hàng chúng tôi và là chiếc váy dạ hội đắt nhật trong cửa hàng của chúng tôi. Chỉ còn chiếc cuối cùng này. Tôi cũng cảm thấy nó hợp với cô ây, kích thước cũng vừa đúng. Tôi lấy nó xuống cho cô thử nhé?” Nhân viên bán hàng cười hỏi Diệp Thanh My.

Diệp Thanh My cũng nhìn chiếc váy dạ hội này, nhưng lại để ý thầy giá của chiễc váy có sáu chữ số, cô lập tức xua tay: “Không cân đâu, cám ơn.”

“Thử đi, thử đi rồi tính.” Lâm Vũ ép cô vào phòng thay đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.