Cực Phẩm Ở Rể

Chương 629



Chương 629:

“Đúng vậy, mấy người đừng hòng mang ai đi!”

Sau khi người đàn ông mày rậm nhìn thấy xe đặc cảnh dân chạy tới đây liền vô cùng hùng hỗ.

Anh ta nhận không ít tiền của Vạn Duy Vận, tất nhiên phải giải quyết tốt chuyện này cho người ta, huông chỉ, Vạn gia còn có hậu thuẫn, nên hắn cũng không sợ gì.

“Thật uy phong, đừng nói cha anh quen biệt sở trưởng Quân nhu, cho dù ông ây là sở trưởng Quân nhu cũng không có cái quyên này!”

Lư Thiệu Tĩnh lạnh giọng cười, rồi ngâng đầu nói: “Sầm Quân, nói cho cầu ta biết tôi là ail”

“Vâng!”

Sầm Quân cúi chào một cái, sau đó quay đầu nhìn Vạn Duy Vận, lạnh lùng nói: “Người đứng trước mặt ông chính là Cục trưởng Lư Thiệu Tịnh!”

“Ạ Đột nhiên cơ thể của Vạn Duy Vận bỗng rung lên, cảm giác như ngũ lôi đánh xuống, đại não anh ta trông rồng, cả đầu ong ong lên. Anh ta ngồi SỤp xuống đất, hai chân run rẫy không ngừng.

“Cậu thậm chí còn không quen biết tôi, vậy mà dám dùng tên tuổi của tôi để thị uy?”

Lư Thiệu Tịnh cười lạnh: “Từ lâu đã nghe nói bồ của cậu, Vạn Sĩ Linh có y thuật giỏi nhưng không có y đức, chỉ mưu câu lợi ích. Nghe vậy tôi đã bán tín bán nghỉ. Giờ nhìn thầy kiều con trai mà ông ta dạy dỗ ra, tôi đã thực sự tin tưởng rôi!”

Lúc này, xe của đội đặc công đã nhanh chóng dừng lại bên đường, hàng chục đặc công, được trang bị vũ khí hạng năng cấp tóc chạy tới.

“Không được nhúc nhích!”

Một nhóm cảnh sát đặc nhiệm ngay lập tức chĩa súng vào Lư Thiệu Tịnh, Lâm Vũ, Mũi Đỏ và Vạn Duy Vận ở giữa sân.

Bởi vì bọn họ cũng không phân biệt rõ phải bắt ai, cho nên chỉ có thê tạm thời khống chế tắt cả mọi người.

Vạn Duy Vận thấy vậy sắc mặt đột nhiên mừng rỡ, vội vàng nói: “Lão Chân, cứu tôi với, cứu tôi!”

Anh ta biết rằng chỉ cần mình không bị quân đội bät đi thì vẫn còn cách xoay sở tìm một con đường sống, bác và bồ anh ta CÓ thể điều động, đút lót trên dưới để đưa anh ta ra ngoài.

Nhưng nêu đề Lư .Thiệu Tịnh bắt đi, dựa theo những gì vừa nói, Lư Thiệu Tịnh sẽ không bao giờ cho ‘anh ta ăn quả tốt.

Vì vậy, chỉ cần đội trưởng Chân sẵn.

sàng giúp đỡ anh ta, mọi linh đều dễ dàng hơn.

“Im miệng!”

Đội trưởng đứng đầu đội hét lên một tiếng, chạy tới người trước mặt đàn ông có lông mày rậm, gập gáp nói: “Đội trưởng Chân, ai là tên ác ôn đó?”

“Còn cần hỏi sao? Vừa rồi không có nghe thây anh ta kêu sao? Là anh tai”

Người đàn ông lông mày rậm lập tức chỉ tay vê phía Vạn Duy Vận, Mũi Đỏ và những người khác, lạnh lủng nói: “Còn có mây người bọn họ, đều là người phải bắt!”

Ông ta không ngôc, Cục trưởng cục quân nhu là thân phận gì, ông ta phải nhìn sắc mặt bên trên mới có thể tồn tại chứ, người kia chỉ cần tùy tiện nói một câu với thượng. cấp của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ bị đùa chét.

Cho nên ông ta chỉ có thể lựa chọn quay súng với người mình, dù sao nhà họ Van có mạnh đến đâu, cũng chẳng thê so sánh với người kia được!

“Cái gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.