Cực Phẩm Ở Rể

Chương 731



Chương 731:

“Người của cục tình báo quân đội đều mạnh mẽ như vậy sao? Tôi nghe nói cậu ta chỉ là một thiếu, thiếu… thiếu tá phải không? Vậy trung tá, thượng tá phải giỏi… giỏi hơn nhiều nhỉ?”.

Mọi người ở trên bàn kích động không thôi, nhìn Lâm Vũ vẫn luôn chấp tay ra sau vừa tao nhã lại nhanh chóng né tránh thế tắn công của Trương Dịch Hồng, khó có thể chế ngự tâm huyết sục sôi!

Trải qua mây hiệp, Trương Dịch Hông nghiễm nhiên đã mệt tới mức thở không ra hơi, cơ thịt trên chân cũng đạu mỏi vô cùng, mỗi lần tung cước đều là một kiêu khảo nghiệm ý chí lực cực lớn.

“Đội trưởng Trương, mệt rồi nhỉ? Nên đến lượt tồi rồi.”

Lâm Vũ cười híp mắt nói với anh ta: “Xin lỗi nhé, đàn ông nói lời giữ lời, nói đánh cậu một trận tơi bời, tôi phải đánh cậu một trận tơi bời!”

“Mẹ kiếp!”

Trương Dịch Hồng cắn răng, lại lần nữa dốc hết sức lực đá ra một cước, sau đó tung theo một cú đấm, nhưng vẫn thất bại.

Vẻ mặt Lâm Vũ lạnh lùng, nhân lúc anh ta tiếp đất chưa ổn, cơ thể đột nhiên tránh đi, một chân đá về phía mặt anh ta.

Cú ra chân này của Lâm Vũ không được cho là quá nhanh, nhưng lực rất đủ.

Nếu đổi lại là Trương Dịch Hồng lúc còn đầy đủ sức mạnh, anh ta hoàn toàn có thê né tránh, nhưng lúc này anh ta quả thật đã cạn kiệt sức lực, vì Vậy tuy răng cú ra chân này của Lâm Vũ quẹt tới, anh ta dĩ nhiên nhìn thấy, nhưng vần không có cách nào đưa ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể  giương mắt nhìn cú đá nên vào mặt mình.

Anh ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sâm, trên mặt đau đớn, tê dại, một lực cực mạnh như sóng to gió lớn cuôn cuộn ào tới, dường như cũng sắp cuộn cổ anh ta xuống, cơ thể anh ta hoàn toàn chịu không nội lật bay lên, sau đó nặng nê rơi ngã xuông đất, “phụt” ói ra một ngụm máu tươi, xen lân là máy vật rắn tròn dính đầy máu, không còn nghi ngờ gì nữa, mây chiếc răng của anh ta đã bị rụng ra.

Im lặng!

lm lặng như tời  Tắt cả những người có mặt đều há mồm trợn mắt, như hóa đá ngây ra tại chỗ, có vài người thậm chí cũng vẫn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì đã nhìn thấy Trương Dịch Hồng nằm. úp xuống đất.:  Những người nhìn rõ Lâm Vũ đánh ra một cước này cũng đầy vẻ không thể tin được, Lâm Vũ lại chỉ dùng một cước! Chỉ dùng vỏn vẹn một cước!

Một cước đã khiến một người nằm xuông đất, đây là sức mạnh khủng bố tói mức nào chứ?

“Đội trưởng!”

Một đám thuộc hạ của Trương Dịch Hồng dẫn đầu phá vỡ không khí yên lặng này, mau chóng chạy lại đỡ đội trưởng của bọn họ dậy.

“Phụt!”

Trương Dịch Hồng nhịn không nổi lại nôn ra một ngụm máu, lại lần nữa rụng ra hai chiếc răng, tính cả mây chiêc vừa rôi, anh ta đã nôn ra sáu bảy chiếc răng, Lâm Vũ quả nhiên đã thực hiện lời hứa của mình, thật sự khiến anh ta bị đánh một trận tơi bời!

Lúc này đầu anh ta vẫn đang kêu ong  ong, ánh mắt đò đẫn, rõ ràng: vẫn chưa hồi phục lại sau cú đá nặng nề vừa rÔi.

“Mẹ kiếp, có biết xáu hổ không vậy, không phải đã nói là có điềm dừng hay sao?” Lựu Phong nổi giận đùng đùng chất vấn về phía Lâm Vũ, nhưng sau khi chứng kiến giá trị vũ lực siêu cường của Lâm Vũ, lúc anh ta nói theo bản năng lùi lại sau một chút, chỉ sợ Lâm Vũ cũng cho anh ta một đạp.

“Đúng vậy, quá đáng quá rồi!”

“Có đến mức mãi không buông tha vậy không?”

Những người khác trong đội bọn họ cũng đây vẻ phân nộ.

“Tôi cũng đâu có mãi không buông tha đâu, không phải vẫn luôn là cậu ta đá tôi sao? Tôi ma qua chỉ đá cậu ta một cú mà thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.