Chương 735:
Trên gương mặt Lý Chấn Bắc cũng đầy nước mắt, không đề rơi quá nhiêu, ông ta cô găng kìm lại cảm xúc của mình, trên mặt viết đầy những tủi thân và chua xót trong một năm nay, nhưng trong mắt lại là ánh sáng lấp lánh, lại lần nữa thắp lên hy vọng.
“Mẹ…”
Giây phút Lý Thiên Hủ liếc nhìn đến Quan Hiểu Trân, hai giọt nước mắt to như hai hạt đậu đột nhiên từ trong mắt chảy xuống.
Anh ta chờ giây phút này đã lâu lắm rôi.
Hơn nửa tháng trước, anh ta đã có nhận thức mơ hồ, có thê nghe tháy rõ ràng lời nói của người xung quanh, có thể nghe thấy tiêng kêu gọi của mẹ với anh ta, nhưng từ đầu đến cuối lại không mở được mắt, giống như bị nhốt trong cơn ác mộng, tầm thần đều bị trói buộc, không giấy giụa được.
Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng tỉnh lại, cuỗi cùng cũng có thể mở mắt nhìn thế giới lâu ngày mới gặp lại này.
“Anhl”
Lý Thiên Ảnh cất tiếng lanh lảnh gọi, tuy rằng trên khuôn mặt nở nụ cười, nhưng khuôn mặt trắng nốn sớm đã vẽ lên hai giọt nước mắt trong suốt.
“Thiên Ảnh…”
Giây phút Lý Thiên Hủ nhìn thầy Lý Thiên Ảnh, trái tim cũng tan ra, cô gắng hết sức giơ tay về phía Lý Thiên Ảnh, Lý Thiên Ảnh vội vàng đưa tay nắm lầy tay anh ta, bước tới, nức. nở nói: “Anh.. . em rất nhớ anh..
“Không phải anh đang ở đây sao.” Lý Thiên Hủ găng gượng nở ra một nụ cười trên khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn cô em gái của mình đầy yêu thương.
Lâm Vũ cười híp mắt nhìn cảnh này, trong lòng cũng không khỏi có chút xúc động.
Trước đây anh cũng từng nghĩ đến cảnh tượng thân xác sông lại, đến lúc đó, mẹ và em gái nhất định sẽ rất vui mừng.
Nhưng chị Giang và bố mẹ vợ thì sao? Bọn họ chắc chắn sẽ rất thất vọng nhỉ?
Anh của hiện tại đã không có hy vọng xa vời như trước kia, anh cảm thây hiện giờ có thê lấy thân phận này cùng sông với người nhà đã là một kiêu hạnh phúc to lớn.
Lý Chắn Bắc thấy con trai mình thần chí rõ ràng, trí nhớ và ý thức cũng không khiêm khuyết quá rõ ràng, trong lòng cảm thán liên tục, tổ tiên Lý gia phù hộ, tổ tiên Lý gia phù hội Ông ta vừa quay đầu, thoáng nhìn Lâm Vũ ở bên cạnh, đột nhiên thu lại cảm xúc, nghiêng đầu bí mật dùng vạt áo lau nước mắt, sau đó nghiềm mặt nói vê phía Lý Thiên Hủ: “Thiên Hủ, vị này chính là bác sĩ Hà Gia Vinh – người chữa trị cho con tỉnh lại! Bác sĩ Hà là cha mẹ tái sinh của con, còn không mau cảm ơn bác sĩ Hài”
Lý Thiên Hủ vội vàng quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ, sau khi nhìn thấy Lâm Vũ trẻ tuổi như vậy, trong mất không khỏi thoáng lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn cười, nói với Lâm Vũ: “Cảm on ơn cứu mạng của bác sĩ Hà, Thiên Hủ không biết lây gì đề báo đáp!”
Trong lúc nói chuyện anh ta liền thử muôn ngôi dậy xuông giường hành lễ với Lâm Vũ, nhưng anh ta năm trên giường quá lâu, da thịt khô héo, cơ thể căn bản không chồng . đỡ được, Lâm Vũ vội vàng qua đó ân anh ta trở lại, cười nói: “Lý thiếu gia không cân đa lễ như vậy, chữa bệnh cứu người là thiên chức của người thầy thuốc mà thôi.”
“Bác sĩ Hà không chỉ cứu mạng con, còn cứu mạng em gái con đó!” Quan Hiểu Trân nói rồi nừớc mắt lại lần nữa lã chã rơi xuông, quay người lại nhìn Lâm Vũ đầy cảm kích, tiếp đó dạt dào tình cảm kể cho Lý Thiên Hủ về chuyện Lâm Vũ cứu chữa cho Lý Thiên Ảnh.
Biết được Lâm Vũ vì em gái mình mà mệt tới mức hộc máu, trên gương mặt mỏi mệt của Lý Thiên Hủ tràn ngập cảm kích, từ nhỏ đến lớn, người anh ta thương yêu nhất chính là cô em gái này, anh ta không khỏi cảm động nói với Lâm Vũ: “Hà tiên sinh, từ nay vệ sau, Lý Thiên Hủ tôi nguyện vì tiên sinh nhảy \ vào nước sôi lửa bỏng, không chút chối từ!”