Chương 74: Ngũ Độc Lôi Hỏa Cứu.
“Đúng, xem ra Hà lão đệ nắm bắt tin tức cũng nhanh đấy chứ.”
Trịnh Thế Phàm cười nói: “Người này lai lịch không đơn giản, là cháu trai trưởng của một trong những gia tộc nỏi tiếng Kinh Thành. Lần này tới Thanh Hải là đặc biệt tới bàn chuyện làm ăn xe hơi. Dù nhà chúng tôi có thể lực ở Thanh Hải, nhưng cũng không phải là duy nhất, còn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh có thế lực, nên tôi mới muốn nhờ Hà lão đệ giúp đỡ. Nếu cậu có thể chữa bệnh cho em gái của cậu ta thì nhà chúng tôi tất nhiên sẽ có thêm cơ hội.”
“Được, vậy tôi cố gắng vậy, Trịnh đại ca.” Lâm Vũ gật đầu đồng ý.
“Được đấy, Hà thần y, bây giờ người mời anh khám bệnh tấp nập nhỉ 2” Giang Nhan nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ, trong ánh mắt có tia tán thưởng khó thấy.
Cô quả thực rất tò mò. Tò mò Hà Gia Vinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mới khiến anh biến hóa long trời lở đất như vậy.
Còn việc anh nói thiên phú gì đó, quỷ mới tin. Cô học y thì tất nhiên biết độ khó của y học.
Lâm Vũ cười hì hì, nói: “Ngắm trăng, ngắm trăng.”
Giang Nhan và Lâm Vũ sau khi về nhà thì vừa mở cửa thì thấy bố mẹ vợ đang ngồi trong phòng khách, chỉ là mẹ vợ ngồi còn bố vợ đứng.
“Cả ngày ông chỉ biết mấy cái tranh chữ vỡ vẫn này. Tôi hỏi ông những tranh chữ này có thể biến thành cháu trai được không hả?” Lý Tố Cầm tức giận nói: “Ông xem thử nhà lão Trương, một nam một nữ, ông không kích động chút nào sao?
Lớn tuổi rồi mà cháu cũng không có, chỉ biết ham hồ mớ tranh rách này.”
“Bà mắng tôi cũng vô dụng thôi. Con cái về rồi, bà mắng chúng đi.” Giang Kính Nhân nhìn thấy Lâm Vũ và Giang Nhan thì vui mừng, vội bảo vợ chuyển mục tiêu.
“Chị Giang, tối nay trăng đẹp thật, tôi vẫn muốn ngắm, hay là chúng ta đi ra ngoài xem chút nữa?” Lâm Vũ vội nói.
“Được.” Giang Nhan đồng ý.
“Quay lại cho mẹ!” Lý Tế Cầm trầm mặt nói: “Nếu hai đứa đã về rồi thì mẹ muốn nói chuyện đàng hoàng với hai đứa.”
Đối với con gái bảo bối của mình, bà chưa bao giờ có thái độ này, nhưng hôm nay không cứng rắn thì không được. Chính vì dung túng con gái mà dẫn đến mình tuổi đầu này rồi mà vẫn chưa được ôm cháu.
Lúc bà mang thai Giang Nhan thì vốn dĩ đã khá muộn, bây giờ người cùng tuổi đã ôm cháu rồi, mình ngau cả cái bóng cũng không thấy đâu, tất nhiên rất sót ruột rồi.
Đặc biệt là tối nay nhìn thấy cặp sinh đôi của lão Trương thì càng vô cùng hâm mộ. Ông già này chỉ biết so tranh chữ, so mặt mũi với người ta mà không biết so chuyện chính với người ta.
Vậy nên cả bữa cơm bà đều ôm một cục tức, sau khi về nhà thì nói với Giang Chính Nhân nhưng ông lại đùn đẩy hết trách nhiệm, nói không liên quan tới mình, nên mới khiến bà nổi trận lôi đình.
Lâm Vũ và Giang Nhan thấy mẹ giận như vậy thì chỉ đành đi lại vào nhà. Hai người nhìn nhau một cái, sau đó Giang Nhan liền tới trước mặt mẹ, ngồi xuống sô pha mà nắm lấy tay bà, bóp vai cho bà mà nói: “Haiz, mẹ, có gì thì từ từ nói. Xem mẹ tức giận như vậy làm gì, ảnh hưởng tới sức khỏe.”
“Không tức giận. Không tức giận thì hai đứa có thể nghiêm túc mà nghe sao?”
Lý Tố Cầm bớt giận hơn, nhưng giọng nói vẫn rất không vui: “Mẹ mà không nỗi giận nữa thì có thể đến chết cũng không bế cháu được!”
“Mẹ, xem mẹ nói gì vậy chứ!” Giang Nhan bĩu môi, có chút không vui.
“Mẹ nói thật. Con nói xem hai đứa kết hôn hơn hai năm rồi, hai đữa đã làm được gì? Lúc đầu sao mẹ lại vội vàng bảo hai đứa kết hôn? Còn không phải là vì muốn được bế cháu sớm chút sao!” Lý Tố Cầm hồn hễn nói.
“Mẹ, bọn con không phải vẫn đang cố sao.” Lâm Vũ gãi đầu, hơi xấu hỗ mà cười cười.
Mẹ vợ xem ra hôm nay thật sự chịu phải đả kích rồi. Nếu là lúc trước thì nói mấy câu là được rồi. Hôm nay thì hay rồi, không chịu dừng.
“Có? Có cái rắm. Mẹ nói cho con biết Hà Gia Vinh, con đừng có \ chỉ biết nói mà không biết làm như vậy! Bây giờ người muốn cưới con gái mẹ cả đống luôn!” Lý Tố Cầm lại bị câu này của Lâm Vũ chọc giận, chỉ vào anh mà mắng.
Mỗi lần bà nhắc đến câu hỏi này thì Lâm Vũ đều nói cố gắng cố gắng. Cố gắng đi đâu hét rồi?
Giang Nhan đỏ mặt, nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy?”
“Con đừng tưởng kiếm được chút tiền cho nhà thì giỏi lắm. Mẹ nói cho con biết, vô ích. Mẹ không cần tiền, mẹ chỉ cần cháu!”
Lý Tố Cầm tức mà quay đầu, thầm tức giận.
“Đúng thế. Hai đứa nghe lời. Nhan Nhi, con cũng đừng để mình Gia Vinh cố gắng. Con cũng phải cố lên!” Giang Kính Nhân hai tay chắp sau lưng dạy bảo.
Lời của ông là vô ý nhưng Giang Nhan nghe lại vô cùng xấu hỗ, chu môi lên.
“Yên tâm, mẹ. Chúng con nhất định sẽ làm theo lời mẹ.” Lâm Vũ cười lớn nói.
“Dù sao mẹ đã nói rồi đấy. Cùng lắm mẹ cho hai đứa tới cuối năm. Nếu cuối năm hai đứa vẫn không có động tĩnh gì thì ly hôn cho mẹ!”
Lý Tố Cầm hỗn hễn nói, rồi đứng dậy đi vào phòng, đóng sầằm cửa lại.
“Mẹ con đang tức giận thôi, hai đứa đừng bận tâm, đừng bận tâm.” Giang Kính Nhân vội khuyên hai người.
: Tim Lâm Vũ thì lại nảy lên, không biết mẹ vợ nói mấy lời này là thật hay là chỉ nói vậy thôi. Nếu cuối năm thật sự ép bọn họ ly hôn thì đối với mình mà nói có lẽ cũng là sự giải thoát, nhưng đối với Hà Gia Vinh thì lại quá không công bằng rồi.
Mình dùng cơ thể của người ta vậy mà lại không thực hiện nghĩa vụ thay người ta.
Giang Nhan nhìn anh một cái, cắn môi, đỏ mặt, không nói gì mà đi vào phòng.
Buổi tối vẫn ngủ như lúc trước Lâm Vũ vẫn nằm trên nền nhà, chỉ là anh nhìn trăng tròn lắc lư ngoài cửa sổ, mãi mà không ngủ được.
Giang Nhan ở trên giường cũng không ngủ được, cảm thấy trong lòng giống như có một ngọn lửa cháy. Bây giờ cô đã có thiện cảm nhất định với Lâm Vũ, nhưng chưa phải là thích, càng đừng nói là yêu. Nếu bảo cô chấp nhận Lâm Vũ hoàn toàn thì vẫn hơi khó.
Nhưng bố mẹ quả thực đã lớn tuổi, gấp gáp muốn ôm cháu cũng bình thường. Cô cảm thấy mình quả thực có chút bất hiếu.
Lâm Vũ thấy Giang Nhan ngủ không được thì khẽ hỏi: “Hay là, hay là…”
“Không được, mấy ngày nay tôi tới kỳ.” Giang Nhan nói xong thì mặt nóng lên, quay đầu nhìn qua bên khác.
Lâm Vũ không khỏi cười khổ. Thực ra anh thấy cô ngủ không được nên muốn hỏi cô có cần anh mát xa đầu cho không thôi.
Sáng hôm sau, Trịnh Thế Phàm liền gọi điện cho Lâm Vũ, đích thân qua đón anh tới khách sạn Shangri-la ở khu mới.
Đại sảnh khách sản có mấy người mặc vest đen, đeo tai nghe, biết được Lâm Vũ và Trịnh Thế Phàm muốn tới phòng tổng thống trên tầng cao nhát thì tiến hành lục soát người họ, xác nhận không có vấn đề gì thì mới đưa họ vào thang máy.
Sau khi đến phòng tổng thống, trong phòng khách đã có hai người, trong đó có một tên mập hơn năm mươi tuổi, mặt mũi hồng hào, hơi nhầy nhụa. Còn có một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc đơn giản, đeo kính râm, nhìn thẳng.
Trịnh Thế Phàm nhìn thấy tên mập thì hơi bất ngờ. Tên mập nhìn thấy ông thì cũng liền trầm mặt xuống, lạnh lùng liếc hắn một cái, không ư hử gì.
“Trịnh tổng, vị này có lẽ chính là đối thủ cạnh tranh của ngài nhỉ?” Lâm Vũ thấp giọng nói bên tai Trịnh Thế Phàm.
Trịnh Thế Phàm gật đầu, nhìn người đeo kinh râm hai cái, người này ông cũng không quen.
“Ngại quá, để hai vị đợi lâu rồi. Em gái tôi lát nữa sẽ tới.”
Lúc này một chàng trai hơn hai mươi tuổi đi ra từ phòng ngủ, mặc bộ vest xanh dương chỉnh tề, vừa đi vừa nói, khí thế bất phàm, chính là Sở Vân Tỉ.
“Trịnh tổng ngài cũng tới rồi?” Sở Vân Tỉ nhìn thấy Trịnh Thế Phàm thì liền cười nói.
“Sở thiếu.” Trịnh Thế Phàm vội đứng dậy cười chào hỏi.
“Ngồi đi.”
Sở Vân Tỉ vội bảo ông qua ngồi xuống, sau đó mình ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn người đeo kính râm nói: “Ông học y bao lâu rồi?”
“Ba tuổi đi theo sư phụ học y, đến nay đã hơn bốn mươi năm ` rÖI.
Người đeo kính râm nghiêng đầu nói, ánh mắt không dừng lại trên người Sở Vân Tỉ, giếng như người mù.
Trịnh Thế Phàm nghe thấy ông mù này là bác sĩ thì không khỏi bất ngờ, quay đầu nhìn tên mập một cái, hừ lạnh một tiếng.
Không ngờ lại bị tên mập chết tiệt này giành trước một bước.
Tên mập này là Thạch Diệu Dương, cũng là người đứng đầu ngành công nghiệp xe hơi, cũng là nhân vật duy nhất cạnh tranh được với Trịnh Thế Phàm.
“Ông học y nhiều như vậy rồi thì y thuật chắc chắn sẽ rất tốt nhỉ. Bệnh như của em gái tôi ông đã từng gặp chưa?” Sở Vân Tỉ khá hưng phấn.
“Từng nghe qua. Bệnh này của tiểu thư thực ra không phải là bệnh mà là một triệu chứng của suy nhược cơ thể, lúc trẻ cơ thể chắc chắn đã chịu khổ.” Ông mù nói.
“Đúng thế đúng thế. Lúc nhỏ em gái tôi có lần lén theo người ta lên sông trượt băng, kết quả là mặt băng nứt ra, rơi xuống sông, may mà có người cứu kịp thời, nếu không thì khó mà giữ mạng, từ đó thì mắc phải bệnh này. Lần này tới Thanh Hải có thể là do khí hậu nên cơ thể vô cùng yếu.”
Sở Vân Tỉ vội kể lại, trong lời nói có thể thấy được sự thương xót đối với em gái.
“Không sao, để tôi bắt mạch cho cô ấy, sau khi xác định căn bệnh thì có lẽ sẽ chữa được.” Ông mù tự tin nói.
Mấy năm nay hắn tung hoành giang hồ, từng gặp không ít bệnh lạ, chút bệnh vặt này có lẽ không làm khó hắn được.
“Sở công tử, vị thần y này không phải người bình thường đâu.
Là cao nhân mà tôi tốn công sức mời tới từ khu Lĩnh Nam.”
Thạch Diệu Dương vội dành công.
“Vậy thì cảm ơn ông chủ Thạch nhiều.” Sở Vân Tỉ cười lớn nói.
Trịnh Thế Phàm nghe vậy thì sốt ruột. Nếu bị người của Thạch Diệu Dương chữa khỏi cho Sở tiểu thư thì mối làm ăn này của mình xem như nguội rồi.
“Thiếu gia, tiêu thư tới rồi.”
Lúc này bên ngoài có một bóng dáng khá yếu ớt đi vào. Khuôn mặt tuyệt mỹ đó hơi tái nhợt, ốm yếu, cho người ta cảm giác liễu yếu đón gió.
“Giới thiệu với mọi người, đây là em gái tôi, Sở Vân Vi.” Sở Vân Tỉ mỉm cười nói, vội đứng dậy để em gái ngồi vào chỗ mình.
“Thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Sở Vân Tỉ dịu giọng hỏi.
Sở Vân Vi gật đầu, nhưng lại khẽ ho hai tiếng.
Cô ngắng đầu nhìn đám người một lượt, lúc nhìn tới Lâm Vũ thì không khỏi ngẩn ra, không chớp mắt mà nhìn anh, hơi nhíu mày, trong ánh mắt dâng lên tia tình cảm khác thường.
Lâm Vũ bị cô nhìn mà có chút hoảng, vươn tay xoa mặt theo bản năng, còn tưởng trên mặt mình có dính thứ gì.
“Em gái, vị này là ông chủ Trịnh. Vị này là ông chủ Thạch. Còn có vị tiên sinh mà ông chủ Thạch đặc biệt mời tới, Nghê tiên sinh.”
Sở Vân Tỉ khẽ gọi Sở Vân Vi một tiếng, lúc này cô mới dời mắt khỏi Lâm Vũ, chào hỏi mọi người.
“Sở tiểu thư, có thể cho tôi bắt mạch không?” Ông mù nói.
Sở Vân Vi không từ chối, vươn cánh tay trắng ngần đặt lên trên gói bắt mạch. Ông mù liền nghiêm túc mà bắt mạch cho cô.
Lát sau ông mù tự tin mà cười, nói: “Sở tiểu thư, nếu tôi không nhằm thì nhiệt độ cơ thể của cô gần đây duy trì ở mức khoảng ba mươi lăm độ nhỉ?”
“Đúng vậy, tới Thanh Hải liền bị như vậy, thường thấy nóng nực bức bối.” Sở Vân Vi vội đáp.
“Hơn nữa ăn không ngon miệng, thường đau bụng, đúng không?” Ông mù lại nói.
“Vâng.” Sở Vân Vi khẽ đáp một tiếng.
“Đại tiểu thư ăn uống không đủ, cộng thêm lúc trước bị rơi xuống nước lạnh, nên dẫn đến cơ thể nhược khí, chỉ cần giải trừ khí độc lạnh trong người đi thì sẽ khỏi bệnh.” Ông mù ung dung nói.
“Xin hỏi tiên sinh, nên chữa thế nào?” Sở Vân Tỉ vội nói.
Bệnh này đã giày vò em gái mười mấy năm rồi, vẫn luôn điều trị nhưng không chữa được gốc. Nếu có thể chữa được gốc thì quả thực quá tốt rồi.
“Lôi hỏa cứu là có thể chữa được, nhưng độc lạnh này của đại tiêu thư đã xâm nhập vào da, lôi hỏa cứu bình thường sợ là không được, cần thêm ngũ độc, dùng dương độc giải trừ âm độc.” Ông mù nói.
“Ngũ độc?” Sở Vân Tỉ chau mày, hơi lo lắng.
“Sở đại thiếu, ngũ độc dù là chỉ năm loại độc dược, nhưng độc tố luyện ra từ chúng lại có thể dùng để chữa bệnh.” Ông mù cười lớn nói.
“Nghe theo tiên sinh vậy. Chỉ cần không nguy hiểm là được.”
Sở Vân Tỉ nghe xong thì thở phào.
“Yên tâm đi Sở đại thiếu, cứ để tôi lo.” Ông mù cười cười, vô cùng tự tin.
“Ngũ độc lôi hỏa cứu này của ông dù…”
“Cậu là ai? Chô này đâu đến lượt cậu xen miệng vào!”
Lâm Vũ vừa định nói thì Sở Vân Tỉ đột nhiên lạnh lùng mà trách anh một tiếng.
Sở Vân Tỉ dù nói lời khách khí, nhưng trong lòng vô cùng phân rõ cấp bậc. Theo như anh ta thấy, Lâm Vũ chỉ là một người làm, căn bản không có quyền xen lời. Anh ta còn chưa nói mà Lâm Vũ đã dám xen vào, là vô lễ đối với anh ta.