Cực Phẩm Ở Rể

Chương 745



Chương 745:

Lâm Vũ quay đâu nhìn ông ấy, vị – Dược Vương này đã già, râu tóc bạc trắng, rõ ràng đã hơn 70 tuổi, Lâm Vũ cũng đã từng nghe qua tên của ông ấy, ồng ấy xứng đáng là đệ nhất trong ngành y học Trung Quốc.

Anh vẫn còn nhớ rõ khi Đậu lão đệ trình đề xuất hội thảo Trung y lên Bộ Y tế, vị Dược Vương này cũng nhiệt tình ký tên, tất nhiên còn có cả Hải Kính Nghĩa, hiệu trưởng trường Đại học dược Trung y Bắc Kinh.

“Tôi rất vui khi có mặt ở đây thuyết trình cho các bạn nghe. Trước khi nói về kiến thức chuyên môn của Trung y, tôi muốn nói với các bạn về Trung y, như thế nào được gọi là Trung y2!”

Vương Thiệu Cầm liếc nhìn đám đông mỉm cười nói: “Trung y được tạo ra bởi những người Hán làm việc ở Trung Quốc sáng tạo ra. Nó là một bộ môn nghiên cứu vệ sinh lý, bệnh lý của con người, chân đoán và phòng bệnh. Đó là của cải quý giá mà tổ tiên  chúng, ta để lại cho dân tộc Trung Hoa…

“Vớ vần! Trung y hoàn toàn không phải của các người, mà là các người sao chép từ Hàn Quôc chúng tôi!”

Vương Thiệu Cầm chưa kịp nói xong thì đột ngột bị một tiếng hét cắt ngang.

Sắc mặt của tất cả mọi người trong nhà thi đấu đột nhiên thay đổi, quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh, họ thấy hai người đàn ông mặc quân áo trăng đang ngắng đầu bước vào từ cửa ra vào.

Lâm Vũ không khỏi giật mình khi nhìn thấy hai người này, hóa ra bọn họ  chính là người Hàn Quốc va phải anh ở công trường!

Cả hai hình như đều ở độ tuổi ngoài 30, mái tóc ngắn và khuôn mặt đặc trưng của Hàn Quốc, khuôn mặt phăng và rộng, đôi mắt thon dài.

Một người đàn ông Hàn Quốc đi phía trước nhìn lên bục giữa nhà thi đầu, chỉ vào một nhóm chuyên gia rồi lạnh lùng nói: “Các bác sĩ Trung y của các người, chính là một nhóm ăn trộm!”

Khi anh ta nói điều này, khán giả toàn trường đã náo động. .

Mới đầu những học sinh không nghe thấy câu đầu tiên của anh ta, giờ đều tức giận, chỉ vào hai người.

“Con mẹ chúng mày!”

“Con mẹ nó, các người chính là những tên trộm, không biết xáu hỗ!”

“Đúng vậy, các người đã cướp hết mọi thứ của chúng tôi, kệ cả ngày hội, còn không biết xâu hỗ đến nhà ngoại!”

Lời nói của hai người Hàn Quốc này đã khơi dậy. lòng yêu nước và lòng tự trọng của các học sinh có mặt ở đây, cả khán đài bỗng nóng lên, thậm chí một số học sinh gần đó đã lao vào đánh hai người Hàn Quốc.

May mắn, bảo vệ đã chạy ‹ đến kịp thời, nhanh chóng ngăn cản mọi người.

Lâm Vũ nhíu mày cười, hai người Hàn gia này thực can đảm, SỈ nhục Trung Quốc trong buổi diễn thuyết  Trung y lại còn ở trên đất Trung Quốc, cũng không sợ bị giêt.

“Mời hai anh ra ngoài!”

Một số nhân viên bảo vệ đã ngăn các học sinh lại, mời hai người Hàn Quôc ra ngoài.

“Sao vậy, nói trúng tim đen của các người? Trung y của Trung Quốc?! Rõ ràng Trung y là của Hàn Quốc!”

Hai người Hàn Quốc ngắng đầu hướng trên bục hét lớn.

“Yên lặng! Mọi người yên lặng!”

Hải Kính Nghĩa trầm mặt tức giận hét lên, hét liên tiệp mây lần, người trong toàn trường cũng trở nên yên lặng.

“Mọi người mặc kệ họ, bảo vệ sẽ mời họ ra ngoài!” Hải Kính Nghĩa nói tiếp, dường như có ý định bỏ qua cho hai kẻ đột nhập này.

“Trung y Trung Quốc các người chỉ có đại hờn! như vậy! Có điều họ cũng chỉ là hỗ giấy!”

Hai người đàn ông đã được mời ra lồi ra, nhưng họ vân mở miệng và hét lên một cách ngạo mạn.

“Để họ đến đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.