Cực Phẩm Ở Rể

Chương 81



Chương 81: Cục Trưởng Trở Giáo

Có lẽ Lâm Vũ đã sơm quên chuyện ngày đó, nhưng đối với ông ta mà nói, vẫn nhớ như in.

Sau lần đó, một cục trưởng phân cục như ông ta lại bị hạ chức xuống một sở cảnh sát nhỏ.

“Anh rẻ! Hắn đánh vợ em…”

“lm miệng cho tôi!”

Lão Lưu vừa định nói thì người đàn ông hơi mập liền lạnh giọng cắt ngang: “Vô duyên vô cớ người ta sẽ đánh mấy người sao?”

Lão Lưu không khỏi kinh ngạc mà há lớn miệng. Mình tìm anh rễ tới giúp mà sao lại quay qua giúp người ta rồi.

“Anh rễ, anh phải bắt tên tạp chủng này lại, nếu không tôi sẽ nói với chị tôi!” Người đàn bà đanh đá ngửa khuôn mặt như đầu heo, càm ràm mà uy hiếp người đàn ông hơi mập.

“Nói! Nói đi!”

Người đàn ông hơi mập đột nhiên nhanh như tên mà đến trước mặt người đàn bà đanh đá, trở tay tát hai cái, tức giận: “Loại đàn bà chanh chua toàn nói mấy lời bản thỉu như bà, đáng bị đánh!”

Ông ta vô cùng tức giận, mình vì đắc tội với vị đại thần trước mắt này mới bị giáng chức, bây giờ còn dám bảo ông ta bắt anh lại, vậy thì đúng là chán sống rồi.

Người đàn bà đanh đá bị đánh mà ngơ người, vẻ mặt kinh hãi mà nhìn người đàn ông hơi mập. Người đàn ông thấy chị mình như chuột thấy mèo vậy mà lại dám đánh bà ta!

“Tôi bảo chị tôi ly hôn với ông!” Bà ta khóc lóc, gầm hét lên.

“Ly hôn! Ai không ly hôn thì là con chó!” Người đàn ông hơi mập liền kích động, sau đó nói với thuộc hạ: “Hai người này gây chuyện, bắt về cho tôi!”

Ông ta hạ lệnh xuống, máy cảnh sát phía sau liền tiến lên, bắt người đàn bà đanh đá và lão Lưu lại.

“Anh rễ, anh không thể bắt chúng tôi. Anh rể, em sai rồi…”

Người đàn bà đanh đá thấy anh rễ mình thật sự tức giận rồi thì liền hết hồn, vội cầu xin.

“Mau bắt đi, đừng ảnh hưởng tới tâm trạng của Hà tiên sinh!”

Người đàn ông hơi mập lạnh giọng dặn dò.

Sau khi đưa hai vợ chồng người đàn bà đanh đá đi, người đàn ông hơi mập liền lấy thuốc lá ra, cung kính mà đưa cho Lâm Vũ, cười lớn nói: “Hà tiên sinh, ngại quá, hai điêu dân này đã phá hỏng tâm trạng của cậu rồi.”

“Tôi không hút thuốc.” Lâm Vũ khua tay. Anh cũng không ngờ người đàn ông hơi mập lại trực tiếp bắt hai vợ chồng đó đi, giải thích với ông ta: “Thực ra trách nhiệm thuộc về chúng tôi, chúng tôi phải đền bù cho người ta.”

“Đền gì chứ, Hà tiên sinh, cậu khách sáo rồi. Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo hai người đó sau này sẽ không làm phiền cậu nữa.” Người đàn ông hơi mập cười lấy lòng.

“Nhưng vậy không tốt nhỉ…” Lâm Vũ do dự.

“Có gì không tốt, chỉ cần Hà tiên sinh lần sau gặp cục trưởng Vệ thì nhớ nói tốt giúp tôi vài câu là tôi cảm kích lắm rồi. Tôi tên là Mao Văn Phàm, phiền Hà tiên sinh nhớ một chút.” Người đàn ông hơi mập vội cung kính nói.

“Được, tôi nhớ rồi, cảm ơn Mao cục.” Nếu như người ta đã giúp mình việc lớn như vậy thì Lâm Vũ cũng không tiện từ chối.

“Cảm ơn Hà tiên sinh, cảm ơn Hà tiên sinh, vậy tôi không làm phiền nữa, tôi đi trước.” Mao Văn Phàm vừa nói vừa đi lùi xuống lầu, đến tầng dưới mới nhanh chóng rời đi.

“Áy chà, Tú Lam à, đứa con nuôi này của bà giỏi quá.”

“Đúng thế, ngay cả cục trưởng cũng khách khí với cậu ấy như vậy.”

“Hai vợ chồng lão Lưu đúng là ác giả ác báo, thường ngày hống hách quen rồi, cuối cùng cũng bị bắt, vui quá!”

Đám hàng xóm nhiệt tình nói. Họ sớm đã thấy hai vợ chồng lão Lưu chướng mắt rồi.

“Mẹ, mẹ nghe con, đừng ở đây nữa, chúng ta chuyển nhà đi.”

Sau khi hàng xóm đi hết thì Lâm Vũ nói với mẹ. Vừa hay căn biệt thự mà Trịnh Thế Phàm tặng đó có thể để mẹ tới ở.

“Đây là nơi cuối cùng sống cùng Lâm Vũ, sao mẹ nỡ chuyển đi được?” Tần Tú Lam nhìn ngôi nhà cũ, ký ức trước đây ùa về, vành mắt không khỏi đỏ hoe.

Trong lòng Lâm Vũ cũng không khỏi có chút kìm nén, thực ra anh rất muốn nói với mẹ, mình chính là con trai mẹ.

Nhưng anh không biết nên giải thích với mẹ thế nào, cũng sợ dạo mẹ sợ.

“Mẹ, con cảm thấy Lâm Vũ nếu ở dưới suối vàng mà có linh thì cũng không hy vọng mẹ ở nơi nguy hiểm thế này, có những thứ, có những người, chỉ cần nhớ mãi trong lòng thì không xem là mắt đi.” Lâm Vũ khẽ giọng khuyên nhủ.

Tần Tú Lam nhìn quan căn nhà mà không nói gì, nước mắt không ngừng chảy xuống gò má. Thực ra ở chỗ này bà càng thấy đau đớn hơn, không biết có bao nhiêu đêm nằm mơ thấy con trai mà khóc tỉnh lại.

Nếu không phải còn có đứa con nuôi Gia Vinh này thì sợ là bà đã sớm không sống nỗi nữa.

Cuối cùng được Lâm Vũ khuyên nhủ, bà cuối cùng cũng đồng ý chuyển nhà.

Không cần Lâm Vũ gọi cho Trịnh Thế Phàm thì giám đốc bên bất động sản đã gọi cho anh trước, cung kính nói: “Hà tiên sinh, Trịnh tổng đã phân phó, nhà đã đăng ký xong cho ngài rồi, gia dụng cũng chuẩn bị hết rồi, toàn bộ đều là hãng quốc tế không có mùi sơn mới, ngài lúc nào tiện thì có thể trực tiếp tới lấy chìa khóa vào ở.”

Những biệt thự của họ sớm đã trang trí xong rồi, đặc biệt giữ lại mấy căn không bán, nên căn bản không cần lo có vấn đề mùi sơn mới.

Lâm Vũ sau khi nắm bắt tình hình thì trực tiếp gọi cho công ty chuyển nhà, chỉ trong buổi sáng liền chuyển toàn bộ đồ trong nhà mẹ đến biệt thự.

Đây là khu biệt thự vô cùng cao cấp của Thanh Hải. Căn mà Trịnh Thế Phàm tặng này có diện tích rất lớn, trong sân còn xây hồ nước và tượng điêu khắc kiểu châu âu. Biệt thự tổng cổng bốn tầng, mỗi tầng cao bốn mét, cửa có bốn cột trụ điêu khác, vô cùng sang trọng.

Cách bài trí trong phòng càng cao cấp hơn. Giữa phòng khách treo một chùm đèn thủy tinh giá hơn mười vạn, tường, nền nhà cũng được trang trí xa hoa như hoàng thất, đồ da dụng cũng vô cùng đắt đỏ.

Tần Tú Lam từ lúc bước vào đến bây giờ đều chưa khép miệng lại được, vô cùng kinh ngạc, run giọng: “Gia Vinh, đây… đây là nhà của con? Chỗ này sao mẹ ở được chứ…”

“Mẹ, đây là nhà con, mẹ yên tâm.” Lâm Vũ cười nói. Anh cũng không ngờ Trịnh Thế Phàm lại tặng anh căn nhà lớn vậy.

Có điều anh thầm cảm thấy vui mừng, mẹ đã chịu khổ nhiều năm vậy rồi, cuối cùng mình cũng có thể báo đáp bà.

Anh định thuê cho mẹ mấy người giúp việc, chăm sóc bà, sau này cộng thêm phí bảo trì biệt thự đắt đỏ, chắc chắn cần không Ít tiền, xe ra mình phải cố gắng kiếm tiền rồi.

Thích ứng hơn nửa ngày, Tần Tú Lam mới hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc, chỉ vào một bãi cỏ còn chưa trồng cỏ trong sân nói: “Gia Vinh à, con xem trống một mảng lớn thế này tiếc quá, mẹ muốn trồng chút rau, con thấy sao?”

“Trồng, phải trồng!” Lâm Vũ cười nói. Trồng rau trong biệt thự chắc là chỉ có mình mẹ thôi.

Hơn nữa mẹ còn đưa cả chiếc xe điện củ rách đó tới, tiện cho việc đến tiệm bánh bao. Ở biệt thự bán bánh bao, e là cũng tuyệt đối không có ai.

Nhưng chỉ cần mẹ vui là được.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mẹ, Lâm Vũ cũng xem như bớt được một chuyện phiền lòng. Sau khi về đến phòng khám, Lịch Thần Sinh đã thu dọn phòng khám một lượt, sạch sẽ như mới.

Thiết bị mà lần trước Tiền Hải Đức tặng đúng là không tệ, khiến cả phòng khám nhìn có vẻ cao cấp hơn nhiều.

“Tiên sinh, cậu về rồi, không có chuyện gì chứ?” Lịch Thần Sinh cười nói.

“Không sao, Lịch đại ca, sau này gọi tôi là Gia Vinh được rồi.”

Lâm Vũ nói.

Lịch Thần Sinh lắc đầu, nói: “Vẫn là gọi tiên sinh thuận miệng.”

Anh thật lòng kính trọng Lâm Vũ, cảm thấy gọi thẳng tên quá vô lễ, chỉ có gọi là tiên sinh mới có thể thể hiện được sự kính trọng đối với Lâm Vũ.

“Đúng rồi, Lịch đại ca, lần này anh tới Thanh Hải để tìm con gái?” Lâm Vũ đột nhiên nhớ lại, hỏi: “Có gì tôi có thể giúp không?”

Lịch Thần Sinh nghe vậy thì người run lên một cái, liền lấy một tờ giấy nhàu nhĩ trên người ra, đưa cho Lâm Vũ, nói: “Hai năm trước tôi không về quê, người nhà tưởng tôi chết rồi. Vợ chạy theo người ta, con gái được người ta nhận nuôi. Đây là địa chỉ của nhà đó. Tôi đã tới rồi nhưng nơi đó đã bị dỡ bỏ, manh mối cũng bị đứt.”

Lâm Vũ nhìn địa chỉ trên giấy, nói: “Thế này đi, tôi nhờ bạn nghe ngóng, họ có mối quan hệ rộng ở Thanh Hải, nói không chừng có thể có manh mối gì đó.”

“Tiên sinh, nếu cậu giúp tôi tìm được con gái, Lịch Thần Sinh tôi cả đời này nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!” Lịch Thần Sinh trịnh trọng nói.

Đối với anh mà nói, con gái là toàn bộ của anh.

Đến trưa lúc Vệ Tuyết Nghi tới mát xa, Lâm Vũ đưa một bản ảnh và địa chỉ cho cô, bảo cô tìm giúp, cơ quan công an thông tin phát đạt, tiện tìm hơn.

Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Vũ phát hiện vẻ mặt của Giang Nhan vô cùng mệt mỏi, liền tới trước mặt cô, bóp nhẹ vai cho cô, khẽ nói: “Sao vậy? Có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là gặp phải người bệnh khá phiền phức. Hai ngày nay vẫn luôn nghĩ phương án trị liệu.” Cô lắc đầu.

“Anh không giúp được.” Cô cười khổ một cái.

“Nói nghe xem.” Lâm Vũ cười nói, lực đạo trên tay không khỏi mạnh thêm máy phần.

“Ừm. 1o Giang Nhan không khỏi khẽ kêu lên một tiếng đầy mị hoặc, tiếp đó đánh lên tay anh một cái.

“Cô hơi bị vai cứng, tôi phải dùng chút lực.” Lâm Vũ thấp giọng, lại ấn mạnh một cái. Giang Nhan không kìm được mà hét lớn một tiếng.

Lúc này Giang Kính Nhân và Lý Tố Cầm ở ngoài cửa thờ phào một hơi, hài lòng nhìn nhau một cái rồi về phòng.

Thực ra họ sớm đã nghỉ ngờ Lâm Vũ và Giang Nhan cùng phòng không cùng giường. Bây giờ nghe thấy tiếng kêu của Giang Nhan thì họ cuối cùng cũng yên tâm. Dù sao hai vợ chồng già cũng là người từng trải, tất nhiên nhìn hiểu, không ngờ con rễ nhìn có vẻ yếu đuối vậy mà lúc trên giường lại dũng mãnh như vậy, đúng là trẻ tuổi mà.

Lâm Vũ cười mà nhìn ra cửa một cái, thấy cái bóng bên ngoài biến mắt, không khỏi cười lớn, lực đạo nơi tay cũng nhẹ đi mấy phần, cũng nói lớn hơn: “Chị Nhan, nói nghe đi, bệnh nhân thế nào?”

“Bại liệt, hơn nữa bị liệt mấy năm rồi.” Giang Nhan thờ dài, nói: “Tôi đã xem qua bệnh án của người đó, bệnh viện lớn nhỏ ở nước ngoài đều đã đi khám hết, nhưng không những không chữa khỏi mà càng ngày càng nghiêm trọng.”

Vốn dĩ bại liệt muốn khỏe lại khá khó, hớn nữa còn bị liệt nhiều năm như vậy, cũng khó trách Giang Nhan lại nói mình không chữa được.

“Tôi có thể khám thử.” Lâm Vũ khẽ nói. Anh không muốn thấy cô mệt mỏi như vậy.

“Người ta là người tây, cật lực từ chối chữa bằng trung y, hơn nữa con trai ông ta là một nhà báo, từng viết bài trung y là phù thuật.” Cô bất lực mà cười cười.

Đừng nói họ không muốn để trung y điều trị, mà họ nghĩ bác sĩ trong giới trung y ở Thanh Hải cũng sẽ không ra tay giúp họ.

Nhưng Lâm Vũ lại không nhĩ như vậy. Ngược lại anh lại muốn chữa khỏi cho người tây này, vì từ trước tới nay trong mắt người tây thì trung y bị xem thường. Nếu mình mượn cơ hội này giúp trung y nỗi tiếng ở phương tây vậy thì cũng xem như không phụ lòng tổ tiên.

“Chị Nhan, khi nào mọi người mở cuộc họp thảo luận vậy? Có thể đưa tôi đi mở mang kiến thức không?” Lâm Vũ hỏi.

“Không được, bệnh viện của chúng tôi không cho người ngoài… ừm…”

Cô còn chưa nói xong thì tay của anh lại dùng lực. Cô không nhịn được mà lại ngâm lên một tiếng, thấy cả người tê rần.

“Được không, chị Nhan?”

“Không được… ừm… Anh muốn chết sao. Ừm… tôi nghĩ GaGh Giang Nhan bị Lâm Vũ nhéo mạnh một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.