Chương 85: Chỉ Cần Tôi Còn Một Hơi Thở, Bảo Đảm Tiên Sinh Yên Ôn.
Giang Nhan hơi kinh ngạc mà nhìn Lâm Vũ một cái, vì tin tưởng anh nên cũng không hỏi nhiều, mắt nhìn theo bóng dáng anh đi ra khỏi phòng báo cáo.
“Viện trưởng, chúng ta cứ để hắn đi thế sao?” Thiết Diêm Vương chau mày không vui nói.
“Bỏ đi, dù sao cũng là bạn của Hạo Minh, cho dù không tin tên nhóc này thì tôi cũng tin Hạo Minh.” Viện trưởng Kỳ nói.
Thiết Diêm Vương liền hiểu ra, viện trưởng là nễ mặt Lý Hạo Minh mới để Lâm Vũ đi, nên cũng gật đầu không nói gì nữa.
Đúng thế, Lý Hạo Minh đã hy sinh rất nhiều cho bệnh viện nhân dân Thanh Hải, chẳng lẽ ngay cả chút mặt mũi này mà cũng không cho?
“Chủ nhiệm Lý, cuộc phẫu thuật chúng ta nói lúc nãy, nên làm sao?” Một bác sĩ nội khoa tò mò mà hỏi Lý Hạo Minh, dù sao Lâm Vũ vừa nói rồi, một khi làm phẫu thuật thì bệnh nhân sẽ chết ngay.
“Thế nào gì? Đương nhiên là tiếp tục làm phẫu thuật rồi!”
Jason chau mày vô cùng không vui nói: “Chẳng lẽ các người lại tin lời của một phù thủy nói sao?”
“Jason tiên sinh, cậu có thể không tin trung y, nhưng hy vọng cậu giữ sự tôn trọng, cảm ơn.” Lý Hạo Minh chau mày không vui nói.
Dù ông là bác sỹ tây y nhưng đầu tiên ông là một người Hoa Hạ, tất nhiên phải bảo vệ những gì thuộc về nước mình.
“Đúng thé, Jason tiên sinh, cậu có thẻ không tin nhưng không thể sỉ nhục trung y!”
“Cậu phải có sự tôn trọng tối thiểu đối với văn hóa của nước chúng tôi chứ!”
“Đúng thế, nước mấy người lợi hại vậy, không phải cũng chữa không khỏi sao?”
Một đám bác sĩ cũng không vui mà nói. Dù họ nghỉ ngờ y thuật của Lâm Vũ, nhưng lại không nghi ngờ trung y, thứ thuộc về dân tộc mình không cho phép người ngoài xem thường.
“Được, tôi xin lỗi mấy người, có điều hy vọng mấy người chuẩn bị tốt cho ca phẫu thuật của bố tôi.” Jason trầm mặt nói. Dù sao bố mình bây giờ nằm trong tay người ta, hắn tất nhiên phải khách sáo chút.
“Jason tiên sinh nói rất đúng!”
Lý Hạo Minh sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Giang Nhan thì đột nhiên trịnh trọng gật đầu, nói: “Ca phẫu thuật của Smith tiên sinh bắt buộc phải chuẩn bị cho tốt, do cuộc phẫu thuật phức tạp hơn tôi nghĩ, rất nhiều chỉ tiết chưa đủ hoàn thiện, nên tôi quyết định lùi thời gian phẫu thuật lại, đợi phương án phẫu thuật hoàn chỉnh hơn rồi nói.”
“Chủ nhiệm Lý, tôi mong ông hiểu, bồ tôi không đợi được lâu nữa!” Leah chau mày nhắc nhở. Cô ta cảm thấy Lý Hạo Minh thay đổi có lẽ là do Lâm Vũ làm ảnh hưởng.
“Tôi biết, Leah tiểu thư. Nhưng bây giờ mà phẫu thuật bừa cho bố cô thì sợ là không thích hợp lắm nhỉ?” Lý Hạo Minh điềm nhiên nói.
Mặt của Leah và Jason tái mét, bị câu này của Lý Hạo Minh chặn họng lại.
“Lý tiên sinh, tôi hy vọng ông có thể làm tròn nghĩa vụ của một bác sĩ nên làm!”
Leah cuối cùng lạnh giọng nói một câu, rồi rời đi cùng Jason.
“Hạo Minh, lúc nãy không phải đã bàn rõ về cuộc phẫu thuật rồi sao? Sao lại còn phải dời lại?” Viện trưởng Kỳ chau mày không hiểu mà hỏi.
“Viện trưởng, quả thực có rất nhiều chỉ tiết cần nghiên cứu thêm. Ngài yên tâm, trước khi bệnh tình của Smith tiên sinh chuyển biến xấu thì tôi nhất định sẽ làm phẫu thuật cho ông Áym ây.
Lý Hạo Minh vội giải thích rõ với viện trưởng, tỏ ý ông không muốn đùn đầy trách nhiệm.
Sau khi đám người rời đi, Lý Hạo Minh đặc biệt gọi Giang Nhan tới một góc phía hành lang, gấp gáp nói: “Lúc nãy Gia Vinh nói gì với cô rồi?”
“Anh ấy bảo tôi dặn ngài tuyệt đối không được làm phẫu thuật, chỉ cần cho Smith tiên sinh uống một loại thuốc mới thì có thể làm dịu việc tiết nước bọt, bệnh tình cũng sẽ ổn định lại.”
Giang Nhan nói theo lời Lâm Vũ dặn.
“Thuốc mới? Thuốc mới gì?” Lý Hạo Minh chau mày mà nghi hoặc. Ông thật sự không biết lại có loại thuốc mới có hiệu quả như vậy từ bao giờ.
“À… Anh ấy nói anh ấy về phòng khám nghiên cứu liền…”
Giang Nhan do dự một lát, có chút ngại mà mở lời.
“Hả?” Lý Hạo Minh há hốc miệng.
Lúc này trong phòng khám, Lâm Vũ đang bận tối mắt tối mũi.
Anh đem hơn mười vị thuốc bỏ vào các hộp nhỏ để sau phòng thuốc, sau đó dùng máy nghiền thuốc mà Tiền Hải Đức tặng để nghiền thuốc theo tỉ lệ.
Sau đó hòa bột, thêm mật ong, rắc bột thuốc, thêm nước thuốc, trộn đều, lại đặt vào trong máy ép thuốc tạo thành những viên thuốc nhỏ.
“Tiên sinh, cậu đang làm gì vậy?”
Lịch Thần Sinh tò mò và vươn đầu vào, nhìn thấy thuốc viên màu đen to nhỏ như hạt đậu trong chậu thì không khỏi kinh ngạc: “Tiên sinh, cậu còn biết chế thuốc viên à?”
“Thuốc viên mà còn không biết làm thì sao làm bác sĩ được.”
Lâm Vũ cười nói, cùi mồ hôi trên trán. Việc này quả thực khiến anh khá mệt.
“Tôi có chuyện muôn nói với cậu. Phía đối diện bên cạnh chúng ta có mở một phòng khám tây y, nghe nói ngày mai khai trương, có lẽ là thấy chúng ta khá đông khách nên cố tình giành khách với chúng ta.” Lịch Thần Sinh chau mày không vui nói.
Bây giờ trên đường này, Hồi Sinh Đường của Lâm Vũ ít nhiều cũng có chút tiếng tăm. Mỗi ngày người bệnh tấp nập, có những người mắt đỏ ghen tị nên muốn giành mối làm ăn.
“Lịch đại ca, anh nghĩ như vậy là không đúng rồi. Phòng khám của chúng ta không phải là để kinh doanh. Chúng ta chủ yếu là chữa bệnh cứu người. Bây giờ có thêm một phòng khám thì người bệnh có nhiều lựa chọn hơn, cũng xem như là chuyện tốt.”
Lâm Vũ không bận tâm lắm mà cười.
Lịch Thần Sinh mím môi, không nói nữa, trong lòng thầm hơi tức giận. Tiên sinh rộng lượng, anh lại không rộng lượng như vậy. Tiên sinh là chữa bệnh cứu người nhưng đối diện chỉ muốn kiếm tiền.
Buổi chiều Giang Nhan đến Hồi Sinh Đường, lúc này Lâm Vũ đang khám bệnh. Anh nháy mắt với cô một cái, ra hiệu cô ngồi đợi.
Giang Nhan nhìn thiết bị mới trong Hồi Sinh Đường thì không khỏi gật đầu, tán thưởng: “Lắp đặt những thứ này quả thực nhìn tốt hơn rất nhiều.”
“Hà tiên sinh, cô gái này là ai thế, đẹp thật đấy.”
Một bà cô đang đợi khám cười tươi mà khen Giang Nhan.
“Đúng thế, cô gái này thật sự rất đẹp.” Một ông bác khác cũng phụ họa.
“Không phải là vợ của bác sĩ Hà đấy chứ? Đúng là đẹp như hoa mà.” Một thiếu phụ bế con cười nói, ánh mắt hơi hâm mộ.
Mình mà đẹp như vậy thì tốt quá.
Giang Nhan được đám đông khen thì xấu hỗ, mặt hơi đỏ.
Thực ra thường ngày rất nhiều người khen cô, nhưng đa số đều là đàn ông. Bây giờ đột nhiên có nhiều cô dì chú bác khen vậy thì lại hơi kích động.
“Quả đúng là vợ tôi.” Lâm Vũ mỉm cười.
“Áy chà, tôi đoán đúng mà. Cô gái, cô đúng là rất có phúc đấy, lại có thê gả cho Hà tiên sinh.”
“Đúng thế, phúc khí tu được từ kiếp trước, kiếp này có thể trở thành vợ của Hà tiên sinh.”
“Em gái, không giấu gì cô, đừng thấy tôi không đẹp bằng cô, nhưng nếu tôi chưa kết hôn thì nhất định cũng phải tranh với GỖ…
Bác trai bác gái và thiếu phụ mỗi người một câu.
Giang Nhan không khỏi nhếch mày, hơi kinh ngạc. Tình hình hình như không đúng lắm. Lúc trước đều là người ta nói Hà Gia Vinh may mắn, cưới được người vợ xinh đẹp như cô. Bây giờ sao lại ngược lại, lại nói cô gả được cho anh là có phúc?
Lâm Vũ kê đơn cho bệnh nhân trước mắt xong thì liền bảo người khác đợi chút, gọi Giang Nhan vào phòng đưa hộp thuốc cho cô, nói: “Cô bảo chủ nhiệm Lý nhờ bên chế thuốc chế một đọt lọ thuốc, đặt cái tên kiểu như atropine, sau đó bỏ thuốc này vào, bắt đầu cho Smith uống, mấy ngày sau sẽ có tác dụng.”
Giang Nhan gật đầu, nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó họ chắc chắn sẽ hứng thú với loại thuốc này. Cô cứ nói thật, nói với họ là chồng cô tự chế.” Lâm Vũ cười tươi nói.
“XỊU Giang Nhan lườm anh một cái, mặt đỏ lên, cầm lấy hộp thuốc mà đi vội.
Sáng hôm sau, Lâm Vũ vừa tới phòng khám thì nhìn thấy có mấy người đứng ngoài cửa. Ba người lớn và một đứa bé bảy tám tuổi, thực ra một trong số đó là Vệ Tuyết Nghị.
“Này, đã mấy giờ rồi còn chưa mở cửa!” Vệ Tuyết Nghi nhìn thấy Lâm Vũ thì chau mày nói: “Không biết tôi còn phải đi làm sao?”
“Hai người này là?”
Lâm Vũ nhìn đôi vợ chồng đó, cũng khoảng hơn ba mươi.
Người chồng đeo kính gọng vàng, mặc áo len màu xám. Người vợ mặc áo khoác lông báo, nhìn có vẻ gia cảnh không tệ.
“Đứa trẻ anh bảo tôi tìm đã tìm thấy rồi. Đây, Giai Giai, hai người này là bố mẹ nuôi.” Vệ Tuyết Nghỉ giới thiệu với Lâm Vũ.
“Chào chú ạ.” Giai Giai nhìn có vẻ rất thân thiện, gia giáo tốt, thấy Lâm Vũ thì chủ động chào.
“À.” Lâm Vũ vội đáp một tiếng, nhìn kỹ Giai Giai một cái, phát hiện cô bé khá xinh, có lẽ là giống mẹ, có điều đôi mày khá giống Lịch Thần Sinh.
“Chú, bố cháu ở bên trong sao ạ?” Giai Giai hơi mong chờ hỏi.
Cô bé có ấn tượng rất sâu với bố, hai năm không gặp, vẫn nhớ rõ.
“Đứa bé này hiểu chuyện sớm, biết nó không phải là con ruột của chúng tôi nhưng vẫn chưa từng nhắc tới việc đi tìm bố mẹ.”
Bố nuôi cô bé đẩy mắt kính, hơi vui mà nói.
Dù Giai Giai không phải là con ruột của họ, nhưng nhiều năm như vậy họ vẫn luôn xem con bé là con gái ruột.
“Lát nữa cháu sẽ gặp được bố rồi.” Lâm Vũ cười ấm áp, rồi dùng sức gõ cửa.
Rất nhanh cửa được mở ra, Lịch Thần Sinh cười chất phác nói: “Mới sáng sớm còn bận dọn dẹp nữa, quên mắt giờ mở cửa.”
“Lịch đại ca, nhìn xem đây là ai?” Lâm Vũ tránh người.
Lịch Thần Sinh tò mò mà nhìn qua. Lúc nhìn thấy Giai Giai ngoài cửa thì như bị điện giật mà run lên, nụ cười trên mặt liền cứng lại, mắt xẹt qua tia sáng, rồi đột nhiên đỏ hoe, há lớn miệng, không dám tin mà nói: “Giai… Giai Giai?”
“Bé!”
Giai Giai nhìn mặt Lịch Thần Sinh một lát rồi liền nhận ra anh, hưng phần mà gọi một tiếng, nhào lên.
“Giai Giail”
Đôi mắt vẫn đục của Lịch Thần Sinh tràn đầy nước mắt, cúi người xuống ôm con gái vào lòng.
“Bố, con nhớ bố quá. Họ đều nói bố chết rồi… Hu hu… Con biết ngay là bố sẽ không bỏ lại con…”
Giai Giai ôm chặt lấy cổ anh, khóc lớn nói.
Bị bố mẹ bỏ rơi khiến cô bé trưởng thành sớm. Hai năm nay cô bé rất hiểu chuyện, cũng rất ít khóc, nhưng gặp được bố thì tất cả những lớp ngụy trang kiên cường đó cuối cùng cũng trút hết.
“Bố sẽ không bỏ lại con, bố cũng sẽ không bỏ lại con nữa!”
Ôm con gái vào lòng, người Lịch Thần Sinh không ngừng run lên. Người đàn ông kiên cường đối mặt với bom đạn cũng không hé nửa lời, lúc này nước mắt lại như hạt cườm đứt dây, không chịu khống chế mà ào ra. Cô con gái ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng tìm được rồi!
Nhìn thấy cảnh bố con tương phùng này, bố mẹ nuôi của Giai Giai cũng không kìm được mà lau nước mắt.
Đối với Giai Giai, họ yêu thương cô bé thật sự. Đối với quân nhân như Lịch Thần Sinh, họ cũng kính trọng từ trong lòng.
Đổi lại là người khác thì có thể sẽ không bằng lòng nhường Giai Giai lại, nhưng họ là người hiểu lẽ phải, chính vì có sự hy sinh của những quân nhân này mà họ mới có được cuộc sống yên bình lúc này.
Vệ Tuyết Nghi cũng không kìm được mà hơi xúc động, cảm xúc có chút không biết nên thể hiện thế nào, tức mà đá Lâm Vũ một cái.
“Cô làm gì thế?” Lâm Vũ đau mà hít ngụm khí lạnh.
“Anh là người chết sao, sao cảnh tượng cảm động vậy mà không có phản ứng?” Vệ Tuyết Nghi thờ phì phò.
“Đương nhiên có rồi. Tôi không phải rất vui sao.” Lâm Vũ cười nói: “Chuyện vui mà, nào nào, vào nhà, mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện.”
Lịch Thần Sinh lúc này mới hoàn hồn, vội cần thận lau nước mắt cho con gái, sau đó chùi mặt mình loạn xạ, rồi kéo lấy con gái đứng bên cửa phòng khám, cùng con gái quỳ sụp xuống trước mặt Lâm Vũ.
“Hà tiên sinh, cậu đã giúp tôi tìm lại tính mạng của mình. Từ nay về sau, cái mạng này của Lịch Thần Sinh tôi đều là của cậu, chỉ cần tôi còn một hơi thở, bảo đảm cả đời này cậu sẽ bình an!”
Thanh âm của Lịch Thần Sinh không lớn, nhưng dõng dạc.