Chương 876:
Trương Dịch Hồng và Trương Hựu Tự đứng trong phòng khách không, dám đi cũng không dám ngồi, hết lần này đến lần khác nhìn đám người Lâm Vũ, bứt rứt vô cùng.
“Dịch Hồng, dì Viên đâu?”
Trương Hựu An lao đến nhanh nhất có thể, sốt ruột hỏi con trai ngay khi ông ta vừa bước vào cửa.
“ĐỔY Oda/ ° Trương Dịch Hồng nhanh chóng chỉ vào chỗ Viên Cận Thục đang ngồi.
Trương Hựu An quay lại thấy Viên Cận Thục và Lâm Vũ đang trò chuyện sôi nổi, sắc mặt ông ta liền đại biến, nhưng lại nhanh chóng khôi phụ nhự tự nhiên, mỉm cười cung kính nói: “Ôi, dì Viên, đã không gặp dì rôi. Dì vẫn còn rất khỏe mạnh có tinh thần như vậy!”
“Oi, Hựu An à, tôi không dám nhận lời này. Có người chỉ vào mũi bà già này, măng tôi chán sông rôi. Xem ra chán ghét tôi sông lâu quá mà!” Khuôn mặt Viên Cận Thục tuy răng mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng giọng điệu của bà cực kỳ lạnh.
“Ai2 Ai dám nói như vậy với dì Viên của tôi?” Vẻ mặt của Trương Hựu An đột nhiên thay đổi, trên trán toát ra mô hôi lạnh. “Hơn nữa, Hựu An, _ nhà họ Trương của anh từ khi nào đứng đầu cả cái Hoa Hạ này, từ khi nào nhà họ Trương có thể thoát ly khỏi hệ thông pháp luật vậy?” Viên Cận Thục hờ hững hỏi: “Nêu những lời này bị người khác nghe được, còn tưởng nhà csc người đã làm chuyện đại nghịch bát đạo gì nữa đó?”
Trương Hựu An nghe mà hết hồn hết vía, thận thể run lên, lựng cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rây nói: “Dì Viên, oan… oan uống quá, dì nói cho tôi biết, ai… ai đã nói câu này?”
“Tự hỏi con trai quý giá của mình đi.”
Viên Cận Thục liêc nhìn Trương Dịch Hồng rôi nói.
Trái tim ông ta nảy lên, không ngờ lời đó là từ trong miệng đứa con trai phản nghịch này, sác mặt của ông ta có chút thay đồi, đột nhiên xoay người, không nói một lời mà hung hãng kéo một cái ghê ở bên cạnh Trương Dịch Hồng.
Trước khi Trương Dịch Hồng kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chiệc ghê cứng đã đập vào ngực anh ta một cái râm”.
Trương Hựu An xuất thân từ quân đội, đồng thời còn có một thân kung íu, ghế được kéo ra trong cơn thịnh nộ nên tràn đầy sức mạnh, Trương Dịch Hồng còn không kịp kêu lên, chỉ nghe ” rằm”một tiếng thân thề đã bất ngờ bay đi đập mạnh vào chậu cây trong góc, anh ta lập tức ôm ngực rên rỉ, trên khóe môi ân hiện bọt máu nhàn nhạt.
Gương mặt Viên Cận Thục hơi thay đổi, bà không ngờ rằng Trương Hựu .
An sẽ tàn nhân như vậy, vội vàng hét lên: “Hựu An, anh làm gì vậy! Mau dùng lại!”
Trương Hựu An làm như không nghe thây, cảm theo chiếc ghế đã bị đánh tới xiêu vẹo, lại lần nữa đi về phía Trương Dịch Hồng.
“Anh cải”
Trương Hựu Tư đột nhiên chạy tới, ôm chặt lấy Trương Hựu An, vội vàng nói: “Anh hai, nêu anh muốn đánh thì đánh em đi, là em..
“Cậu còn mặt mũi nói!”
Trương Hựu An không đợi ông ta nói hết, dùng một cú cùi chỏ đập vào mặt ông ta. Trương Hựu Tư loạng choạng lùi lại về sau một bước. Trương Hựu An lại đá anh ta xuống đất, rồi bước nhanh tới trước mặt Trương Dịch Hồng. Lần nữa vụng chiệc ghề lên đánh vào người của Trương Dịch Hồng.
“Bóp!”
Lần này chiếc ghế vỡ nát chia năm sẻ bảy, nhưng nó lại không đập trúng Trương Dịch Hồng, mà là Trương Hựu Tư, người đột ngột lao tói.
“Thằng hai, cậu cút ra cho tôi!”
Trương Hựu An giận dữ đá Trương Hựu Tư.