Chương 881:
Lúc này, trong phòng làm việc của Sở Tích Liên, Sở Tích Liên đang ngôi trên sô pha pha trà cho Trương Hựu An và Trương Hựu Tư ở đối diện, cười nói: “Hôm nay hai người đến thăm muộn như vậy. Không biết là có chuyện gì?”
“Ha ha, anh Sở, còn có thê vì chuyện gì nữa? Không phải là chuyện của bọn trẻ hay saol” Trương Hựu An cười nói: “Không phải hai gia đình chúng ta đã thông nhất liên hôn rồi sao? Đừng trì hoãn thêm nữa. Tôi chỉ muốn tiến hành chuyện này càng sớm càng tốt, vậy nên hôm nay đã đặc biệt quây rây! “
MB phải hai nhà chúng ta đã nói chuyện này năm sau lại bàn tiếp sao!”
Sở Tích Liên cười nói.
“Sang năm sau chẳng phải đã muộn sao? Lúc đó ông nói nên hoãn ngày kết hôn, chẳng qua là để cho Hà Gia Vinh làm cho nhà họ Hà dây lên một trận long trời lở đất. Kết quả, nhà họ Hà không bị đảo loạn, ngược lại nhà họ Trương của chúng tôi đã được nhận được biết bao nhiêu rắc rồi từ trên người tên nhóc này…
Trương Hựu An khi nói ra những lời này như muốn khóc thành tiếng, trái tim chua xót không thôi.
Lúc đầu Sở Tích Liên nói thì hay lắm, lừa Hà Gia Vinh đến kinh đô để hãm hại nhà họ Hà, nhưng nhà họ Hà vẫn bình an vô sự, nhà họ Trương suýt nữa thì bị hại chết… Đây là loại đồng minh quái quỷ gì chứ…
“Tôi cũng nghe nói về chuyện của Dịch Hồng rôi. Chỉ là đình chỉ thôi.
Anh Trương không phải lo lắng quái”
Sở Tích Liên cười nói.
Thực tế, trong lòng ông ta đã rõ như gương, cái gọi là đình chỉ chỉ là để nghe nói mà thôi, sự thực là sự nghiệp của Trượng Dịch Hồng trong, đoàn cảnh vệ gần như đã kết thúc rồi.
Vốn dĩ liên hôn cùng Sở Tích Liên, Trương Dịch Hồng còn có thể đưa nhà họ Trương đi lên, nhưng Trương Dịch Hồng đã xong đời rồi, ông ta còn gả con gái để làm cái quái gì chứ!
“Anh Sở, hai nhà chúng ta cũng coi như là liên minh, lúc này anh phải giúp tôi một tay. Chỉ càn hai nhà chúng ta tiền hành hôn lễ càng sớm càng tốt, CÓ thể coi như báo hiệu cho mọi người ở kinh đô một tiếng rồi.
Dựa vào thể diện của cha anh, những nhân vật lớn đó cũng sẽ cho nhà họ Trương chúng tôi một chút thê diện, cho Dịch Hồng một cơ hội sửa sai.
Trương Hựu Ăn chân thành nói.
“Anh Trương, đề tôi nói cho anh biết, tôi cũng muôn xác nhận cuộc hôn nhân này càng sớm càng. tốt, nhưng mà, đứa nhỏ này, có người trong lòng rồi… con gái lớn rồi không thê giữ…”
Sở Tích Liên giả bộ tỏ vẻ bắt lực, thở dài: “Mỗi lần nhắc đến chuyện này, đều cố gắng dùng cái chết để đe dọa tôi. Lần trước, chăng biết dùng cách gì treo một tắm lụa trắng dài ba thước trong phòng, nêu không phải phát hiện kịp thời, e rằng … ôi!”
“Có… có chuyện như vậy sao? Không thể nào… Anh Sở sẽ không nói đùa với tôi đúng không?” Vẻ mặt của Trương Hựu An thay đồi, trong lòng có chút hoảng hột, bán tín bán nghị, dường như nhận ra được có thể Sở Tích Liên đang cố tình chối bỏ cuộc hôn nhân này.
“Tôi có thể nói giỡn với anh chuyện này sao?” Sở Tích Liên thở dài, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đứng dậy đi tới bàn làm việc, câm lây một vật ném lên bàn, nói: “Anh Trương tự mình nhìn xem.”
Trương Hữu An chăm chú nhìn, nhìn thây thứ mà Sở Tích Liên ném qua là một chiếc ví màu xanh nhạt tinh xảo có thêu hoa sen giông như thật, bên cạnh hoa sen là ba chữ “Hà Gia Vinh”
được thêu tỉnh xảo bằng chỉ lụa màu vàng.
Trương Hữu An nhíu nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Đây là…”
“Cái này là do nha đầu không chịu thua kém của tôi thêu.”