Cực Phẩm Ở Rể

Chương 9



Chương 9: Màn Tỏ Tình Long Trọng.

“Bố!” Trịnh Thế Phàm chau mày thấp giọng nhắc nhở một câu, cũng không thể nếu anh ta muốn cả xí nghiệp Trịnh gia thì liền đưa cho hắn được.

Trịnh Gia Thành khua tay với anh ta một cái, tỏ ý anh ta đừng nói nữa.

Lúc này Lâm Vũ đã lấy điện thoại ra, sau khi tính kỹ một lát thì ngẩng đầu cười nói: “Làm tròn số, ba mươi vạn.”

Anh ta vừa nói xong thì tất cả mọi người lại biến sắc lần nữa, vô cùng kinh ngạc.

Tống Chính vừa mở miệng thì tùy ý bớt hai triệu tệ, đối với người bình thường mà nói đã là một khoản cực lớn. Tên Hà Gia Vinh này thì lại hay rồi, một câu nói thì bớt cả mười triệu tệ.

“Tiểu huynh đệ, cậu không cần khách khí, tiền khám mười triệu là chúng tôi từ lúc bắt đầu đã chuận bị sẵn, cho dù cậu không lấy thì cũng sẽ bị người khác lấy, cậu cứ nhận lấy đi không sao.” Trịnh Thế Phàm cười tươi, thiện cảm đối với Lâm Vũ tăng lên không ít.

“Đúng thế, tiểu hữu, cậu cứ nhận đi, Trịnh Gia Thành tôi tuổi này rồi, ít nhiều vẫn còn đáng tiền.” Trịnh Gia Thành cười nói.

“Trịnh lão, tiền khám ba mươi vạn đã rất nhiều rồi, nếu không phải là tôi gặp chút khó khăn thì sẽ cũng không lấy tiền khám của ông cao như vậy, hy vọng ông cũng đừng khách khí với tôi.” Ngữ khí của Lâm Vũ rất chân thành, không có tia giả dối nào cả.

Trịnh Gia Thành nghe vậy thì cũng không kiên trì nữa, gật đều, bảo Trịnh Thế Phàm chuyển cho Lâm Vũ ba mươi vạn, Lâm Vũ chọn lấy tiền mặt.

Trịnh Thế Phàm còn muốn đưa cho Tống Chính ba mươi vạn tiền vất vả, nhưng Tống Chính thấy Lâm Vũ chữa khỏi mới lấy ba mươi vạn, mình làm gì có mặt mũi mà lấy tiền, liền từ chối rồi quay người rời đi.

Vệ Công Huân và Lâm Vũ lúc cùng đi ra khỏi biệt thự thì Trịnh Gia Thành đưng bên cửa sổ nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ, trong ánh mắt toàn là sự tán thưởng, cảm thán: “Bây giờ người trẻ tuổi có năng lực hơn người, còn có thể không kiêu ngạo không nóng nảy, không ham hư vinh đã không nhiều rồi. Thế Phàm, con sau này có cơ hội thì tiếp xúc thêm với cậu ấy, có thể sẽ có giúp đỡ cho sự nghiệp của con.”

“Vâng, bố.” Trịnh Thế Phàm gật đầu đồng ý, trong lòng lại có chút không cho là như vậy. Có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi, ngoài việc chữa bệnh thì còn có thể làm được gì. Anh ta đường đường là thiếu chủ của ngành công nghiệp ô tô Vạn Thịnh, còn cần anh giúp sao?

“Còn có, ngày mai lựa một chiếc xe tốt gửi qua cho cậu ấy, vừa làm quà vừa để cảm ơn, nhớ rõ, phải là xe tốt.” Trịnh Gia Thành trịnh trọng nói.

“Vâng.” Trịnh Thế Phàm nói.

Ra khỏi Trịnh gia, sau khi Lâm Vũ và Vệ Công Huân hẹn cuối tuần tới xem bệnh cho vợ ông ấy thì hai người liên tách ra, Lâm Vũ liền đến tiệm bánh bao của mẹ Tần Tố Lam.

Lúc nhìn thấy Lâm Vũ, Tần Tố Lam liền lộ ra nụ cười hiếm có, khuyên: “Gia Vinh, con cũng lớn rồi không nhỏ nữa, có nhà có vợ, phải tìm một công việc đàng hoàng rồi, đưng cứ rảnh rỗi thì chạy tới chỗ mẹ nữa.”

“Mẹ nuôi, mẹ đừng thấy con không có công việc, nhưng con khàm bệnh cho người khác, kiếm không ít.” Lâm Vũ hưng phấn mà nói, tiếp đó mở ba lô ra, để lộ ra ba mươi vạn tiền mặt.

“Gia Vinh, con lấy từ đâu ra nhiều tiền như vậy?” Tần Tố Lam kinh ngạc nói.

“Con vừa khám bệnh cho một người có tiền, đây là tiền khám mà bọn họ trả cho con.” Lâm Vũ có chút tự hào. Lớn như vậy rồi, vẫn luôn là bố mẹ nuôi dưỡng anh, bây giờ anh cuối cùng cũng có năng lực nuôi mẹ rồi.

Sau đó Lâm Vũ gọi điện gọi tên tóc vàng tới, trả cả lãi lẫn vốn là hai mươi hai vạn, tiếp đó giao tiền thừa còn lại cho mẹ.

“Gia Vinh, sao được chứ, tự con lấy về mà dùng.” Tần Tố Lam vội từ chối.

“Mẹ nuôi, mẹ cầm lấy đi, xem như con làm tròn nghĩa vụ con cái thay Lâm Vũ.” Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn ảnh chụp của mình và mẹ trên bàn, có chút thổn thức.

Nếu như không trở lại được là chính con vậy thì con liền dùng vỏ bọc này để bảo vệ mẹ một đời vô lo vậy.

Cuối cùng Tần Tố Lam không từ chối được, liền nhận lấy, nói: “Được, vậy tiền này cứ tạm để chỗ mẹ, xem nhe mẹ giữ giúp con, lúc nào con cần dùng thì lúc đó tới hỏi mẹ nuôi.”

Ngày thứ hai Lâm Vũ vốn muốn ngủ nướng, kết quả Giang Nhan vừa sớm liền gọi anh dậy, đưa anh đi chợ, sau đó đưa một cái làn thức ăn cho anh, bảo anh mua xong thì trực tiếp đi phòng khám tìm cô, dặn anh nhớ cắt thịt.

Lâm Vũ có chút loạn xạ, từ một loạt sắp xếp như lẽ đương nhiên mà thấy, tên Hà Gia Vinh này bình thường làm không ít loại việc này.

Anh chẳng lẽ không cảm thấy nhục nhã sao? Một tên đàn ông lớn mặt cả ngày giặt giũ mua thức ăn nằm đệm dưới đất…

“Cái đó, tôi không có tiền.” Dù cảm thấy rất không có cốt khí, nhưng Lâm Vũ lại không thể không mở miệng, tiền hôm qua đều đưa cho mẹ hết rồi, mình không giữ lại đồng nào.

Giang Nhan ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ, tiếp đó ném ra khỏi cửa sổ xe một trăm tệ, lái xe nghênh ngang rời đi.

Lâm Vũ nhìn hướng chiếc xe rời đi thì hận đến ngứa răng, thầm nghĩ: Đợi đó đi, sẽ có một ngày tôi không lột quần cô ra đánh vào mông cô thì không được.

Lâm Vũ lớn như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu đi mua thức ăn, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết nên lựa đồ thế nào, nên trả giá thế nào.

“Ai yo, Tiểu Hà, tới mua đồ rồi, lâu rồi chưa gặp cậu.”

“Đúng thế, hai tháng nay cậu đi đâu vậy, bác nhớ chết cậu rồi.”

“Tiểu Hà, hôm nay vẫn là ba loại như cũ sao? Tôi gói lại, lát nữa cậu qua lấy nhé.”

“Đồ của tôi cũng gói xong cho cậu rồi, nếu không có tiền thì ghi nợ.”

“Tên nhóc đúng là đảm đang quá mà.”

Đảm đang?

Cơ mặt của Lâm Vũ run một cái, nhìn dáng vẻ nhiệt tình của cô bác. Tên Hà Gia Vinh này lúc trước giống như khá hưởng thụ loại công việc mua đồ ăn “đảm đang” thế này nhỉ.

Mua đồ xong thì trên người Lâm Vũ không còn tiền, chỉ đành mượn bác gái một tệ ngồi xe buýt đến phòng khám.

Sau khi đến trạm xuống xe, từ rất xa đã nhìn thấy phía trước phòng khám có một đám người vây quanh lại. Lâm Vũ tò mò mà chen vào, chỉ thấy trước phòng khám có dừng một chiếc xe màu hồng sáng mới hiệu Maserati Quattroporte.

Trên mui xe có một lãng hoa hồng hình trái tim, xung quanh có điểm xuyết mấy bông hoa tươi khác và dây vải màu, bên cạnh xe có một người đàn ông trẻ mặc vest màu xanh dương, vuốt tóc bóng loáng ngược ra sau, phong thái hiên ngang, trong lòng ôm một bó hoa tươi, rõ ràng là định tỏ tình.

“Đúng là có tiền nhỉ, trực tiếp dùng xe sang triệu tệ để tỏ tình, tôi lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu gặp.”

“Chỉ riêng hoa ở trên xe thôi thì đã phải một hai vạn rồi, lãng mạn chết được.”

“Nếu tôi là người phụ nữ được tỏ tình đó, thì tôi hạnh phúc chết mất, cho dù bảo tôi đi chết ngay thì cũng không có tiếc nuối gì.”

“Nhìn chút tiền đồ này của cô, nếu là tôi tôi chắc chắn sẽ cho anh ấy một cái hôn dài lãng mạn.”

“Có lẽ không có người phụ nữ nào có thể từ chối màn tỏ tình long trọng thế này cả nhỉ.”

Người xung quanh mồm năm miệng mười mà bàn luận sôi nổi, một vài nữ sinh hâm mộ mà nói.

Lâm Vũ nhất thời cũng thấy hứng thú, cùng vây xem với đám người, tò mò đại mỹ nữ nào có thể nhận được sự xem trọng của kiểu đại gia này.

“Giang Nhan, anh yêu em!”

Người đàn ông vest xanh dương hắng giọng, hét lớn vào trong phòng khám.

Lâm Vũ suýt chút phun ra máu, người ở chợ thức ăn liền bị mọc mũ xanh rồi?

Chỉ trong lúc mua thức ăn mà suýt nữa làm mất cả vợ rồi?

Lâm Vũ rất tức giận, cảm thấy điều này đối với mình là một loại nhục nhã cực lớn. Giang Nhan là phụ nữ có chồng, cái tên đàn ông mặc vest này lại dám tỏ tình lộ liễu như vậy, là đã xem thường mình đến mức nào chứ?

Có lẽ lúc trước Hà Gia Vinh yếu đuối có thể nhịn, nhưng, bây giờ người sống trong cơ thể này là Lâm Vũ anh!

Cho dù là xuất phát từ việc bảo vệ tôn nghiêm của đàn ông, hay là hồi đáp đối với Hà Gia Vình thì Lâm Vũ đều quyết định phải mạnh mẽ mà giết chết nhuệ khí của tên mặc vest này.

Vào lúc anh chuẩn bị tiến lên giáo huấn tên mặc vest thì Giang Nhan đột nhiên đi ra từ phòng khám.

Lâm Vũ hơi chững lại, lại lui về, định nhìn xem Giang Nhan ứng đối như thế nào, nếu cô để lộ cho dù là một chút hứng thú với tên mặc vest này thì mình lập tức quyết định thay Hà Gia Vinh, ly hôn với cô ta!

“Woa, đại mỹ nữ mà, chẳng trách lại nỡ đập tiền như vậy!”

“Nếu tôi có nhiều tiền như vậy thì tôi cũng tình nguyện đập vì cô ấy!”

“Chậc chậc, thân hình này, nếu có thể phong lưu cùng cô ấy một đêm thì tôi chết cũng được.”

Đám người vây quanh cũng có chút bị sắc đẹp của Giang Nhan làm cho kinh ngạc.

“Chu Chí Hoa, anh có thôi đi không hả, tôi đã nói với anh rồi, tôi đã kết hôn rồi, anh chết hẳn suy nghĩ này đi!” Giang Nhan lạnh lùng, ngữ khí vô cùng không vui.

“Không sao, Nhan Nhi, anh không chê em, tên chồng đó của em bây giờ đã thành người thực vật rồi, mãi mãi đều không tỉnh lại nữa, sao em phải chịu tội với tên đã chết nửa người đó, em hãy suy nghĩ về anh đi!”

Rõ ràng tên Chu Chí Hoa này còn không biết tin tức “Hà Gia Vinh” đã tỉnh lại.

Nhan Nhi?

Đúng là mặt dày. Lâm Vũ hung dữ trừng anh ta một cái. Là chồng của Giang Nhan, mình còn chưa có dám gọi cô như vậy đấy.

“Tôi tên là Giang Nhan. Cảm ơn, còn có, chồng tôi đã tỉnh lại rồi, chúng tôi bây giờ rất ân ái, xin anh về sau đừng tới làm phiền tôi nữa!”

Giang Nhan chau chặt mày, thanh âm lạnh như băng.

“Nhan Nhi, em bịa ra những lời này, không cảm thấy quá ấu trĩ sao? Tháng trước anh còn hỏi qua bác sĩ trị liệu chính của anh ta, xác suất hắn tỉnh lại gần như bằng không.”

Chu Chí Hoa cười nhún vai một cái, thề son sắt: “Chỉ cần em đồng ý gả cho anh, anh đảm bảo cả đời này đều sẽ một tâm một lòng với em. Chiếc xe này là món quà nhỏ, sau khi kết hôn, anh sẽ tặng cho em một căn biệt thự.”

Đám người nhất thời phát ra một tiếng kinh ngạc. Đây là đại thiếu nhà nào, ra tay cũng phóng khoáng quá rồi.

“Xin lỗi, tôi không cần, mời anh lập tức rời khỏi nơi đây, đừng làm phiền bệnh nhân của tôi chữa trị!” Giang Nhan lạnh lùng trả lời một câu, không thèm để ý tới hắn nữa, quay người mà đi vào phòng khám.

“Nhan Nhi!”

Chu Chí Hoa gấp lên, vội vàng đứng dậy kéo lấy tay Giang Nhan.

“Anh buông tôi ra!” Giang Nhan vô cùng tức giận mà giãy dụa một cái, nhưng sức lực của cô quá yếu, căn bản không giãy ra được.

“Nhan Nhi, em cho anh một cơ hội đi mà!” Chu Chí Hoa vừa nói vừa sáp mặt vào trước mặt Giang Nhan, muốn cưỡng hôn.

“Tránh ra cho tôi!”

Lúc này Lâm Vũ đột nhiên chui ra từ đám người, một tay xách làn thức ăn, một tay cầm hai cây hành lớn mà hùng hổ chỉ vào Chu Chí Hoa.

Lúc nhìn thấy Lâm Vũ, Chu Chí Hoa liền biến sắc, kinh ngạc nói: “Hà, Hà Gia Vinh, anh tỉnh rồi?”

“Tôi bảo anh buông tay ra!”

Lâm Vũ không thèm để ý tới anh ta, thấy tay anh ta nắm lấy tay Giang Nhan, không nói lời nào mà xông mạnh qua, dùng cây hành lớn đánh một cái lên tay Chu Chí Hoa.

“Á!”

Chu Chí Hoa cảm thấy giống như bị dây giun bắn vào vậy, lập tức thu tay lại.

“Cô không sao chứ?” Lâm Vũ tới bên cạnh Giang Nhan, nhẹ giọng quan tâm.

“Không… không sao.” Hàng mi của Giang Nhan khẽ động, nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Vũ, mặt lại không kìm được mà hơi nóng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Cảm giác an toàn.

Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cô không thể không thừa nhận, cảm giác Lâm Vũ cho cô quả thực là cảm giác an toàn mà cô chưa bao giờ cảm nhận được.

“Sau này anh cách xa vợ tôi ra, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!” Lâm Vũ nhìn Chu Chí Hoa mà lạnh lùng nói.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lâm Vũ, cơ thể Chu Chí Hoa không kìm được mà run một cái, có điều rất nhanh anh hoàn hồn lại. Mình sao lại sợ tên phế vật này chứ?

“Không khách khí? Chỉ dựa vào cái đồ bỏ đi cần vợ nuôi như mày sao? Mày xem xem tao tặng cái gì cho Nhan Nhi, Maserati! Mày lại xem thứ mày cầm trong tay là gì, lá rau thối!” Chu Chí Hoa cười lạnh mà mỉa mai.

Đám người hóng chuyện liền phát ra tiếng cười hùa theo.

“Đúng thế, mỹ nữ, cô hà tất bảo thủ như vậy, cứ phải ở cùng với tên bỏ đi ăn bám!”

“Ngốc thật, không đúng, còn không bằng tên ngốc, tên ngốc cũng biết chọn cái nào giữa lá rau thối và Maserati.”

Đám người mồm năm miệng mười mà bàn tán, rõ ràng đứng về phía Chu Chí Hoa, dù sao ham hư vinh là bản tính của loài người.

Vào lúc này, một trận tiếng động cơ ầm ầm truyền tới, sau đó một chiếc Ferrari màu đỏ rượu chạy tới, đến trước phòng khám thì chuẩn xác mà phanh lại.

“Ferrari!”

Trong đám người có một người đàn ông hiểu xe, đột nhiên hét lớn một tiếng, hưng phấn khó mà miêu tả bằng lời.

Phải biết kiểu mui trần này là phiên bản giới hạn toàn cầu của hãng Ferrari vừa ra mắt vào hai năm trước, bây giờ đã không sản xuất nữa. Mỗi chiếc giá bán cũng gần ba mươi triệu, toàn cầu chỉ có 202 chiếc, mà cả Hoa Hạ chỉ có 3 chiếc.

Mà bây giờ một trong ba chiếc lại xuất hiện trước mặt bọn họ, rất nhiều người đã không kìm được mà lấy điện thoại ra chụp hình liên tục.

Tầm nhìn của đám người liền bị chiếc xe thể thao rít gió này thu hút, tràn đầy mong đợi mà đợi xem người ngồi trong xe là một bạch phú mỹ hay là cao phú soái đây.

Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng là người ở trong xe lại là một chàng trai trẻ tướng mạo bình thường, mặc bộ vest đen áo sơ mi trắng, có mấy phần cảm giác của cậu trai bán hàng.

Chỉ thấy chàng trai trẻ này sau khi xuống xe thì cầm chìa khóa đi xuyên qua đám người mà bước nhanh về phía Lâm Vũ, cung kính mà đưa chìa khóa qua, nhiệt tình nói: “Hà tiên sinh, xe của anh được đưa đến rồi, mời anh kiểm tra và nhận xe ạ.”

Nói rồi chàng trai trẻ móc ra một tấm thẻ đưa cho Lâm Vũ, đè thấp giọng khẩn cầu: “Hà tiên sinh, mời anh nhận cho, Trịnh tiên sinh nói rồi, nếu anh không nhận thì tôi có thể trực tiếp xin nghỉ việc.”

Nhìn chữ kí ba chữ dát vàng Trịnh Thế Phàm bên dưới tấm thẻ, Lâm Vũ bất lực mà cười một cái, chỉ đành nhận lấy, gật đầu, thấp giọng nói với chàng trai trẻ: “Thay tôi cảm ơn Trịnh tiên sinh.”

Chàng trai trẻ gật đầu liên hồi, tiếp đó thì mặt mày rạng rỡ mà rời đi.

Mọi người nhìn thấy chìa khóa Ferrari trong tay Lâm Vũ thì vô cùng kinh ngạc. Người lúc nãy họ còn mỉa mai là kẻ ăn bám, chớp mắt cái liền sở hữu một chiếc xe Ferrari phiên bản giới hạn.

Đây mới là thâm tàng bất lộ mà!

Đặc biệt là lúc này một tay hắn cầm chìa khóa xe Ferrari, một tay kia thì xách làn “lá cây thối”…

Lâm Vũ nhìn Giang Nhan cũng đang có chút kinh ngạc một cái, chìa khóa trong tay liền đưa tới trước mặt cô, cười tươi nói: “Ngại quá, không nói trước với em là muốn cho em một bất ngờ. Đây, tặng trước quà kỉ niệm hai năm ngày cưới cho em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.