Cực Phẩm Ở Rể

Chương 986



Chương 986:

Mà bây giờ, không chỉ diệt trừ mình Hà Gia Vinh làm cản đường, theo đó còn có tên Lý Thiên Hủ, tên này rất có khả năng uy hiếp. đến sự phát triển thương nghiệp của Sở Vân Tỉ.

Vì tương lai của Hà gia, ông bắt buộc phải quét sạch những chướng ngại!

Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, Sở Tích Liên nói: “Thời gian không còn sớm nữa, con thu dọn chút đ, chuẩn bị xuất phát.”

“Dạ!” Sở Vân Tỉ gật đầu, xoay người rời đi.

“Đúng rồi, dự định gặp ở đâu vậy?”

Sỏ Tích Liên đột nhiên hỏi một câu.

“ Khách sạn Vietoria, vịnh Victoria.”

Sở Vân TỶ gật đầu, “Địa điểm là do nhị gia của Trương gia chọn.”

“Vịnh Victoria, chỗ đẹp đói” Sở Tích Liên gật đầu, lộng mày nhíu lại: “Đúng rôi, nói trước rồi đó, tôt nhất đừng động súng.”

“Không động súng!” Sở Vân Tỉ gật gật đầu, “Thân phận những người này đặc thù, tính chất của việc động súng rất nghiêm trọng, mà nhị gia của Trương gia nói rồi, đối với Hà Gia Vinh và Lý Thiên Hủ, một con dao gọt hoa quả là đủ rồi!”

“Ha ha, tốt! Trương lão nhị này thật đúng, là điên rồi!” Sở Tích Liên cười rất đắc ý.

Vịnh Victoria. nằm trong † hồ Tiên Lâm, hồ lớn nhất ở ngoại ô Bắc Kinh, là một bán đảo trải rộng từ đất liền đến hồ.

Bán đảo này không được hình thành tự nhiên mà do con người tạo ra, được tạo thành bằng hàng tấn cát và đá.

Khách sạn Victoria năm ở phía trong cùng của bán đảo, được xây dựng bên sông, với phong cảnh tuyệt vời, được bao quanh bởi các siêu thị, bãi đậu xe, KTV và các tòa nhà phụ trợ khác. Đây là một trong những khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh. Rất nhiều thương nhân, các nhân vật cập cao đêu chọn nơi này bàn chuyện chính sự.

Hàng đêm, khách sạn Victoria thường hà đèn rực rỡ, người ra vào tập nập, nhưng không giông như mọi khi, khách sạn Victoria hôm nay trông vô củng văng vẻ, chỉ có ánh đèn rải rác ở tâng ba và tầng bốn, hầu như không có xe cộ qua lại.

Bởi vì mây ngày trước, khách sạn Victoria phát ra thông báo, nói hôm nay có khách quý tới cửa, cho nên sẽ không tiệp khách.

Nhưng cụ thể khách đó là ai thì khách sạn không nói chỉ tiết.

Trong màn mưa, hai chiếc xe buýt màu xanh nước biển phóng thẳng đến cửa sau của khách sạn rôi dừng lại, sau đó cánh cửa mở ra, một nhóm người mặc đô đen nhanh chóng bước ra khỏi xe và nhanh chóng đi vào cửa sau của khách sạn.

Sau khi mọi người xuống xe, xe đi thẳng đến trước khách sạn rồi rời đi.

“Gia Vinh, muộn rồi, chúng ta đi chứ?”

Lý Thiên Hủ dọn dẹp một chút, thay quân áo rôi bước ra ngoài, lúc này.

Lâm Vũ đã giúp Lý Thiên Hủ thi triên cây kim.

“Được!” Lâm Vũ gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Bộ Thừa theo sát phía sau.

“Đại ca, tôi cũng muốn đi cùng!” Lý Thiên Ảnh đột nhiên nững nịu nói.

Thực ra, cô không có hứng thú với những cuộc đàm phán kinh doanh như vậy, nhưng bữa cơm này, cô muôn ở lại với Lâm Vũ, vì vậy cô mới đề nghị đi cùng.

“Không được, cô đi cùng tôi làm cái gì! Ngoan, ở nhà đi!” Lý Thiên Hủ trực tiêp cự tuyệt.

“Anh…” Lý Thiên Ảnh bĩu môi, có chút nịnh nọt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.