Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 4: Say mê quật cường



Giang Thương nhanh chóng bắt mạch châm cứu cho đứa trẻ sơ sinh, nhưng tất cảđều đã muộn, đứa trẻ sinh vốn là tuổi đã nhỏ, thân thể còn non nớt, thời gian chỉ một lát, độc đã muốn thông qua các huyết mạch đi khắp toànthân, trên má phải củađứa trẻ sơ sinh theo cái trán đến má phải đã xuấthiện ra một khối độc màu xanh, giống như màu xanh của cái bớt bìnhthường.

Giang Thương đi theo con đường y thuật đã hơn mười năm,cũng giải qua vô số độc nhưng hôm nay lại đối với đứa trẻ sơ sinh trúngđộc này lại thúc thủ vô sách*, chỉ dựa vào một ít thảo dược đem độc tốtrong cơ thể khắc chế tại một chỗ nhưng việc đem toàn bộ độc gải trừ như thế nào thì hắn lại nhất thời không có cách.

*Thúc thủ vô sách: Bó tay hết cách.

Vốn định đem đứa nhỏ đưa xuống dưới núi cho đôi vợ chồng nơi đó thu dưỡngnhưng ý tưởng đó cũng theo việc này mà đánh mất, Giang Thương cho xengựa quay đầu, chạy về Thần Y cốc.

“Người nào?” Hai cái thiếu niên áo trắng canh cửa Thần Y cốc ngăn xe ngựa lại.

Giang Thương cười khổ đem vẻ mặt thiếu niên kéo xuống, bất đắc dĩ cười:” Là lão phu.”

“Cốc chủ? Người sao lại ăn mặc như vậy?” Hai người trung niên hơi lớn tuổi ám muội hỏi thiếu niên áo trắng.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, mau mở cửa cốc.” Giang Thương khoát tay áo, trên mặt lộ ra nét mệt mỏi.

Nơi Thần Y cốc toạ lạc bị phần đông dãy núi vây quanh, dãy núi cao nhất của cốc nằm ở phía tây, trong đó đỉnh núi cao nhất là nơi yên nghỉ của cácvị cốc chủ đời trước.

Giang Thương ôm đứa trẻ sơ sinh quỳ gốitrước bài vị của các cốc chủ Thần Y cốc đời trước rồi nói:” Các vị sưtổ, đứa nhỏ này là vì đồ nhi trúng độc, đồ nhi đem nàng để lại ở Thần Ycốc là để vì nàng tìm kiếm phương pháp giải độc, thỉnh các sư tổ thứlỗi, chớ nên trách tội đồ nhi tự tiện thu lưu nữ tử ở Thần Y cốc, dù sao nàng cũng bị bệnh. Đồ nhi sẽ cho nàng nữ phẫn nam trang ở trong Thần Ycốc, sẽ không làm rối loạn quy củ Thần Y cốc, một khi độc trên ngườinàng được giải hết, đồ nhi sẽ làm cho nàng lập tức rời đi.”

____________________Phân cách tuyến_______________

Trong Ngũ Độc đảo, Kiềm Hạt sau khi trở về vẫn trầm mặc không nói, ngồi ở trên ghế ở đại đường ngẩn người.

Trường Ngô Công và Biển Thạch Sùng đang chơi cờ nhưng tâm đều không đặt trênbàn cờ, ánh mắt thường thường nhìn về phía Kiềm Hạt đang ngồi ở chỗ cao.

Mập Thiềm Thừ từ nãy giờ miệng vẫn không ngừng hoạt động, khồng ngừng bốclấy điểm tâm trên bàn, đối với việc Kiềm Hạt trầm mặc, hắn có cảm thấymình giống có điểm giống trộm, nếu hôm nay Kiềm Hạt không trầm mặc,phỏng chừng sẽ tìm tính sổ, hôm nay mình quả thật mở miệng nhiều lầnlắm.

Lục Xà Nữ cuối cùng chịu không nổi yên tĩnh thế này, thấpgiọng hỏi:” Hôm nay tìm Giang Thương phiền toái, từ nay về sau lão nhânkia đều phải khổ tâm nghiên cứu giải dược cho đứa trẻ sơ sinh trúng độc! Về sau sẽ không có người rảnh phá hư chuyện tốt của chúng ta, lẽ raphải cao hứng đúng không? Như thế nào mà lão đại rầu rĩ không vui?”

Mập Thiềm Thừ cười giảo hoạt nói:” Làm cho lão đại chúng ta rầu rĩ không vui chỉ có hai chuyện!”

Lục Xà Nữ nghe đến đây thì hứng thú nổi lên, tiến lại chỗ Mập Thiềm Thừ nhỏ giọng hỏi:” Ngươi biết gì mau nói!”

Mập Thiềm Thừ khịt khịt cái mũi, Lục Xà Nữ tới gần mang đến một cỗ mùihương nữ nhân, làm cho nhịp tim hắn có chút đập nhanh, hắn vui tươi hớnhở nói:” Chuyện thứ nhất, đơn giản là việc lão bất tử kia phá hỏngchuyện tốt của chúng ta!”

Lục Xà Nữ bĩu môi nói:” Hiển nhiên không phải là chuyện tình thứ nhất, nói thẳng chuyện thứ hai!”

Mập Thiềm Thừ trên trán nổi lên cục tức, thấp giọng nói:” Chuyện tình thứhai này chính ngươi phải cẩn thận suy nghĩ, ta cũng không dám nói!”

“Ngươi là cố ý gợi ra khẩu vị của chúng ta! Nếu không dám nói thì ngay từ đâungươi đừng có nói!” Lục Xà Nữ có chút tức giận trừng mắt liếc Mập ThiềmThừ một cái.

Mập Thiềm Thừ gãi gãi đầu, ngây ngốc cười nói:” Takhông phải chỉ muốn gợi ý cho ngươi thôi!” Hắn hạ giọng, cực kì nhỏgiọng nói” Người đúng là bổn nữ nhân, bình thường rất thông minh, hômnay như thế nào đầu óc lại không hoạt động, ngày thường lão đại chúng ta thường nghĩ đến ai sẽ nhu vậy?”

“Nhiễm…” Một chữ vừa nói ra, Lục Xà Nữ đã lấy tay che miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.

“Báo!” Một thanh niên một thân hắc y ở cửa hô.

Kiềm Hạt từ hồi tưởng tỉnh lại, giơ giơ tay lên, ý bảo người tới nói chuyện.

Hắc y thanh niên quỳ trên mặt đất nghiêm túc nói:” Tin tức đến được truyềnđến, Tiêu Đằng cùng Nhiễm Thiên Hồng tung tích đã bị bại lộ, rất nhiềuvõ lâm nhân sĩ do võ lâm minh chủ cầm đầu đã muốn đi đến nơi thâm sơnhai người họ ẩn cư.”

Tay cầm ghế dựa trong tay Kiềm Hạt nháy mắtliền dập nát, hắn phiền muộn thấp giọng nỉ non nói: “Ta nói rồi, ngươitrốn không được bao lâu , vì sao vẫn cố chấp như thế.”

__________________Lại là phân cách tuyến__________________

Phía trên Hắc Mộc Nhai, hồng y Nhiễm Thiên Hồng cùng huyền y Tiêu Đằng nắm chặt lấy tay đối phương.

Võ lâm minh chủ Đỗ Cuồng híp mắt cao thấp đánh giá Nhiễm Thiên Hồng, hồilâu mới chậm rãi mở miệng nói” Phía dưới Hắc Mộc Nhai là thao thaonước,vách núi cao mà nhọn, nếu như hai ngươi nhảy xuống dưới, tuyệt đốikhông còn khả năng sống! Nhưng nếu các ngươi nguyện theo chúng ta trởvề, Nhiễm Thiên Hồng chỉ cần đem vị trí cụ thể của Hắc Long đảo do bọnngười tà giáo cầm đầu nói cho bổn minh chủ, bổn minh chủ cam đoan sẽkhông cho bất luận kẻ nào thương tổn tới tính mạng hai người các ngươi!”

Nhiễm Thiên Hồng không khỏi nở nụ cười, cười đến mê người,những người ở đâyđều gọi nhân sĩ giang hồ chính phái cũng không bị nụ cười tác động nỗilòng dẫn đến phá hư thần kinh não.

“Hắc Long đảo là địa phươngnơi Thiên Hồng từ nhỏ lớn lên, đảo chủ cũng là ân sư cứu mạng thu dưỡngThiên Hồng, mệnh này vốn là của đảo chủ, nếu như là vì kéo dài mạng tànnày mà bán đứng sư phụ, kia không bằng Thiên Hồng chết còn hơn.”

Võ lâm minh chủ nghe vậy không khỏi cảm thấy căng thẳng, đã sớm nghe nóiNhiễm Huyết cung chủ cung chủ Nhiễm Thiên Hồng xinh đẹp, hiện tại vừathấy người liền hoàn toàn muốn quỳ gối trước tiểu mĩ nhân tuyệt sắc,nghi hoặc lúc đầu Tiêu Đằng tài cán như thế mà vì sao lại buông tha hếtthảy vì nữ tử này đã biến mất, nếu chính mình là Tiêu Đằng, chỉ sợ cũngsẽ như thế đi.

“Nhiễm Thiên Hồng, trước không cần xúc động, ngươi không ngại thì theo bổnmình chủ trở về, bổn minh chủ sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, nếu bâygiờ các ngươi nhảy xuống đó, thật sự sẽ không có khả năng vãn hồi.”

Nhiễm Thiên Hồng nhàn nhạt liếc mắt nhìn vị võ lâm minh chủ kia rồi chuyểnmâu nhìn về phía Tiêu Đằng, ôn nhu hỏi:” Tiêu Lang, chúng ta nên theohắn trở về? Hay là…” Nhiễm Thiên Hồng nhìn mực nước biển sâu nghìntrượng phía dưới Hắc Mộc Nhai nói:” Nhảy xuống đi?”

“Nương tử muốn như thế nào, vi phu đều sẽ nghe lời ngươi.” Tiêu Đằng nở nụ cười đến chói mắt.

Phía trên Hắc Mộc Nhai có gió rất lớn, những sợi tóc của Nhiễm Thiên Hồngđều bị thổi loạn, tuy bị thổi loạn nhưng lại tạo nên một vẻ đẹp chonàng, Nhiễm Thiên Hồng lại cười nói:” Tiêu Lang, ta không muốn cùng hắntrở về.” Nàng dừng lại một chút hạ giọng nói:” Bởi vì hắn có bộ dáng xấu xí, ta không thích cùng người xấu nói chuyện.”

Mọi người ở đâyđều có nội lực thâm hậu, lỗ tai đương nhiên rất thính, lời kia vừa thốtra, mấy cái nhân sĩ giang hồ không khỏi cười lên tiếng.

Tiêu Đằng cười sủng nịch, nhéo nhéo mặt Nhiễm Thiên Hồng nói:” Chúng ta đây liền nhảy xuống đi.”

Hai người vừa thả người xướng, đột nhiên một đạo bóng đen xuất hiện, KiềmHạt xuất hiện ở phía trên Hắc Mộc Nhai, hắn mặc áo nội giáp màu đen độtnhiên bắn ra một cái thiết liên cuống lấy Nhiễm Thiên Hồng đang thaothao rơi xuống nước biển.

Mắt Nhiễm Thiên Hồng thấy tay chính mình cùng Tiêu Đằng đang dần dần buông ra, buồn bực run rẩy quát:” Kiềm Hạt, ngươi buông!”

“Vì để cùng hắn ở một chỗ, ngươi thật sự ngay cả mệnh cũng không cần!” Kiềm Hạt trừng mắt to không thể tin nhìn nàng.

“Chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, mặc kệ lên núi đao xuống biển lửa, ta cũngkhông sợ hại, cho nên ngươi cần ngăn cản ta! Buông!” Nhiễm Thiên Hồngvẫn như cũ chặt chẽ cầm lấy tay Tiêu Đằng.

Tiêu Đằng đột nhiênvung tay, đem tay Nhiễm Thiên Hồng bỏ ra, hắn ngửa xuống, đối mặt vớiNhiễm Thiên Hồng mỉm cười, vẫn như cũ là nụ cười sủng nịch.

Nhiễm Thiên Hồng ai oán nhìn người kia ngày càng xa, ngược lại hung tợn trừng mắt nhìn Kiềm Hạt phía trên vách núi, âm thanh đầy tức giận quát:”Ngươi ngăn cản không được ta, tựa như năm đó không ngăn cản được ta gảcho hắn đều giống nhau!”

Nhiễm Thiên Hồng dùng hết nội lực cầmlấy thiết liên dính ở bên hông, một đạo hồng quang hiện ra, thiết liênnháy mắt biến thành hai đoạn, hai tay Nhiễm Thiên Hồng chảy ra máu tươi, nhưng nàng vẫn không cảm thấy một tia đau đớn, cũng là nụ cười sáng lạn bởi vì có thể cùng hắn một chỗ.

Nhiễm Thiên Hồng mượn thiết liên ở phía sau dùng lực nhanh chóng nhảy xuống, ôm lấy Tiêu Đằng thật chặt, buồn bực nói:” Đã nói là không rời xa nhau!”

Tiêu Đằng thương tiếc nhìn hai tay của nàng, cười khổ nói:” Ngươi vẫn như vậy quật cường làm cho tay say mê!”

“Oành!” Tiếng nổ vang lên, hai người nháy mắt hoà vào trong biển, những lànsóng biển thật lớn tham lam cắn nuốt hết thảy, hồi lâu mặt nước biển mới khôi phục yên tĩnh.

Kiềm Hạt bình tĩnh nhìn mặt nước biển, tâm tựa hồ cũng đã muốn chết theo.

Trường Ngô Công, Biển Thạch Sùng. Mập Thiềm Thừ, Lục Xà Nữ mắt thấy giang hồchính phái đã muốn công kích, Mập Thiềm Thư rống lên:” Lão đại, ngươiđừng trọng sắc khinh bạn biết không! Chúng ta cũng sắp chết rồi!!”

Kiềm Hạt hơi hơi quay đầu nhìn về phía Mập Thiềm Thừ, chỉ thấy hắn giống như quỷ mị Tu La, nháy mắt như tia chớp hiện ra ở trước mặt bốn người họđang giao thủ cùng bọn nhân sĩ trước mắt, nhân sĩ chính phái mắt đềuchưa thấy rõ người trước mắt cũng đã đi đời nhà ma.

Kiềm Hạt saukhi giết sạch những người cản họ, cũng không có tâm tư giết sạch nhữngngười đang có mặt, cũng không khí lực ở lại dây dưa, hắn trầm giọngnói:” Đi!”

Rất nhiều nhân sĩ chính phái muốn đuổi theo giết nhưng võ lâm minh chủ lại ngăn cản nói:” Đừng truy, trước cứu người.”

“Minh chủ, bọn họ là Ngũ Độc Tán Nhân, chỉ cần bị thương tất nhiên liền trúng độc, không có khả năng có thể sống sót.” Một lão giả của tiểu bang phái mở miệng nhắc nhở.

Võ lâm minh chủ kì thật đã sớm bị Kiềm Hạt nhanh như tia chớp kia doạ đến,

sợ chính mình như thật sự cùng hắn động thủ, chỉ sợ sẽ không chiếm đượcthượng phong, hiện tại nghe được lão giả này nói, làm cho Đỗ Cuồng cóbao nhiêu xấu hổ.

“Khồng cần ngắt lời ta, nếu là có người sống,chẳng phải là lỡ thời gian cứu mạng sao, trước cứu người!” Võ Lâm minhchủ uy nghiêm vẫn như cũ, cho dù một ít bang phái lão giả trong lòng đều không muốn nghe lời nói của hắn nhưng vẫn không thể không nghe.

Sau khi Tiêu Đằng và Nhiễm Thiên Hồng nhảy vào Hắc Mộc Nhai, việc này liềnbình ổn, cũng không có ai biết được hai người bọn họ còn có một nữ nhi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.