Đường lão thái gia mất sớm, cho nên Đường lão thái quân cũng thấu hiểu
tư vị của một quả phụ, chỉ có điều tính bà cứng rắn, có thủ đoạn, lại ỷ
vào nhi tử lúc đó đã lớn rồi, lại là nhân tuyển gia chủ không cần bàn
cãi của vị trí gia chủ Đường gia, cho nên mới chấn áp được những chủ tử
và hạ nhân khác trong hậu viện Đường phủ,
Năm nhi tử kế thừa vị trí gia chủ, Đường lão thái quân sử dụng thủ đoạn thiết huyết, đuổi toàn bộ chủ tử họ Đường có lòng không phục đi.
Mặc dù không phải bắt bọn họ ra đi với hai bàn tay trắng, nhưng cũng chẳng cho bọn họ được là bao.
Khẽ vỗ vỗ lưng Đường Chu Thị, Đường lão thái quân cũng nhỏ mấy giọt lệ chua xót:
- Hài tử khổ mệnh à, vì tương lai, ngươi chỉ có thể đồng ý chuyện này
thôi, nếu không cuộc đời sau này của ngươi thê thảm cũng đã đành, nhưng
Thiên Nhi thì sao? Ngươi nhẫn tâm để nó chịu khổ cùng ngươi sao? Nhẫn
tâm để nó chỉ có mấy tuổi đầu mà tương lai coi như đã chấm hết sao?
Đường Chu Thị chỉ thấy hai mẹ con nàng như đang đối diện vực tối muôn trượng, khóc òa.
Đường lão thái quân nói xong không khuyên bảo thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng
vỗ vai Đường Chu Thị, như đang dỗ dành đứa bé, vẻ mặt dần dần bình tĩnh
trở lại, chỉ trong mấy nhịp thở đã cứng rắn đem bộ phận ký ức mềm yếu
phong ấn lại đưới đáy lòng, sống trong hào môn đại viện mấy chục năm
trời, bà hiểu tầm quan trọng của hai chữ "kiên cường" hơn bất kỳ ai.
- Được rồi, ngoan nào, đừng khóc nữa.
Đợi tới khi Đường Chu Thị dần thu tiếng khóc lại, chỉ còn nấc lên ngẹn
ngào, Đường lão thái quân mới đưa hai tay ra đỡ nàng đứng lên, nắm lấy
bàn tay mịn màng vuốt ve:
- Kỳ thực gả ngươi cho Nhị gia cũng không làm nhục ngươi, hơn nữa nghiêm túc tính ra thì ngươi còn chiếm lợi lớn đấy.
Đường Chu Thị khóc tới xưng húp cả mắt, nghe vậy trong lòng bất giác không phục, tấm tức nói:
- Tôn tức không muốn chiếm cái lợi đấy.
- Cái con nha đầu ngốc, giận dỗi cái gì?
Lam lão thái quân đưa tay lên, gõ trán Đường Chu Thị:
- Vừa rồi chẳng phải ngươi nói Nhị gia là thanh niên tài tuấn hàng đầu của Lưu Châu, còn nói nó anh tuấn phi phàm cơ mà, ha ha.
Đường Chu Thị trước đó nào có ngờ Đường lão thái quân lại khuyên mình
cải giá, tức thì thẹn chin mặt, đỏ như nhỏ ra máu, vị lão thái quân này
thật âm hiểm bất lương, lấy thân phận của bà sao có thể đem chuyện này
ra trêu ghẹo vãn bối, Đường Chu Thị lúc núc chỉ muốn kiếm cái lỗ chui
vào, cứ nhớ lại những lời nàng nói về Đường Kính Chi là không còn mặt
mũi nào gặp ai nữa.
Đang lúc nàng vừa thẹn vừa giận, chẳng biết phải làm sao, một câu nói của Đường lão thái quân đã kéo nàng về hiện t hực:
- Quế Phương, chuyện này rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không?
Người cứng lại, thẹn thùng nháy mắt tan biến hết, Đường Chu Thị cúi đầu, trầm mặc.
Đồng ý hay không?
Mình có sự lựa chọn sao?
Rời khỏi tiểu viện của Đường lão thái quân, một mình Đường Chu Thị lẻ
loi đi trên hành lang vắng, gió lạnh thổi tới, lòng ngổn ngang trăm mối, nàng không ngốc cũng chẳng khờ, biết rằng Đường lão thái quân đã lên
tiếng, hơn nữa lấy tình, hiếu, lý tốn bao công sức khuyên nhủ nàng, là
vạn vạn lần không cho nàng khả năng từ chối.
Quay trở về tiểu
viện, nàng né tránh nhi tử và nha hoàn, mỏi mệt lê mình vào trong phòng, ngồi xuống trước gương đồng nhìn ngắm bản thân, nàng làm vợ làm mẹ
nhiều năm, mặc dù vẫn còn kiều diễm vô song, nhưng đã còn còn sự non nớt hồn nhiên của thiếu nữ nữa, 22 tuổi, chính vào lúc hoa tươi nở rộ,
nhưng khi tuổi hoa phơi phới nàng phải cúi đầu, không dám tranh sắc cùng bách hoa, vì người thực sự có quyền thưởng thức nàng, đã mất rồi.
Mình thực sự cam tâm thủ tiết suốt đời vì trượng phu đã mất sao?
Nhớ tới trượng phu, Đường Chu Thị không thể nói không có chút tình cảm
nào, nhưng nếu nói tình sâu tựa biển thì cũng là tự lừa mình lừa người.
Nàng kiên trì, nàng thủ tiết là bởi vì trong đêm động phòng hoa chúc,
Đường Hiếu Chi là người đã vén khăn chùm đầu của nàng, lấy đi thanh bạch của nàng, là nam nhân của nàng, là vận mệnh của nàng.
Nhưng
hiện giờ trưởng bối khuyên nàng cải giá, nhi tử tiền đồ mờ mịt, cái danh tiết này còn có thể giữ được nữa sao? Mặc dù trước lúc đi nàng nói muốn suy nghĩ thêm, nhưng đằng sau những lời dối trá đó, kết quả đã sớm được định đoạt.
- Nương thân, nương thân, vừa rồi người mới đi ra ngoài có gặp được Nhị thúc không?
Nàng đang thất thần thì Đường Thiên đẩy cửa, vội vã chạy vào.
Nhị thúc?
Trước mặt Đường Chu Thị đột nhiên thoáng hiện liên một khuôn mặt tuấn
dật nụ cười hòa nhã, lại nhớ những lời trêu ghẹo của Đường lão thái quân trước đó, Đường Chu Thị thấy mắt nóng lên, nóng như có một ngọn lửa
đang thiêu đốt, không chỉ khuôn mặt nàng, nàng quay đầu đi, không dám
đối diện với nhi tử, chột dạ nói:
- Không .. Không có, nương thân vừa rồi đi gặp lão thái quân.
" Ồ!" Đường Thiên chạy chậm lại, mặt đầy thất vọng.
Đường Chu Thị nhìn không đành lòng, ôm lấy nhi tử, vẻ mặt rối bời:
- Thiên Nhi, con thực sự rất thích Nhị thúc sao?
- Vâng ạ, mọi người đều nói Nhị thúc là đại tài tử, hơn nữa mỗi lần Nhị thúc gặp Thiên Nhi đều dạy Thiên Nhi nhận chữ, ngâm thơ, vẽ tranh, ừm,
khi rảnh còn chơi với Thiên Nhi nữa.
Đường Thiên mắt mở to nhớ lại quá khứ, mặt đầy khao khát.
- Vậy ... Vậy nếu như, nương thân nói là nếu như, nếu như có một ngày
nương thân gả cho Nhị thúc, con, con có chấp nhận gọi Nhị thúc là phụ
thân không?
Chẳng biết phải lấy bao nhiêu dũng khí Đường Chu Thị mới ấp a ấp úng nói hết trước mặt nhi tử, lúc nàng nàng chỉ muốn dấu mặt đi không cho ai nhìn thấy.
Là một người mẹ, chính miệng nói với
nhi tử mình sẽ gả cho nam nhân khác, cho dù nhi tử còn nhỏ, chưa hiểu
chuyện người lớn, nhưng Đường Chu Thị vẫn xấu hổ tột độ, cảm giác như
mình sắp ngất xỉu.
Đường Thiên mới chỉ có bốn tuổi, sao hiểu được gọi Nhị thúc hay gọi phụ thân thì có gì khác nhau, nó hỏi lại:
- Nếu như Thiên Nhi đồng ý gọi Nhị thúc là phụ thân thì Nhị thúc có thường tới chơi với Thiên Nhi không?
Đường Chu Thị biết chuyện mình cải giá là ván đã đóng thuyền, liền nói dối thiện ý:
- Ừ, nếu như con đồng ý gọi Nhị thúc là phụ thân, khi rảnh Nhị thúc sẽ tới chơi với con.
- Hay quá, Thiên Nhi đồng ý, nương thân, Thiên Nhi thích chơi với Nhị thúc lắm.
Đường Thiên thoát ra khỏi lòng mẹ vỗ tay reo lớn:
Mắt thấy nhi tử cười vui vẻ như thế, Đường Chu Thi bỗng nhiên đau xót ôm nó vào lòng:
- Thiên Nhi, sau này nương thân vẫn sẽ tốt với con như trước, còn tốt hơn trước.
Đường Thiên còn nhỏ, cười đùa một hồi rồi ngủ thiếp đi, Đường Chu Thị
cẩn thận bế nó đặt lên giường, cời giày, sau đó đắp chăn lên người, cứ
ngồi lặng bên giường nhìn khuôn mặt ngây thơ của nhi tử hồi lâu không
nói.
Chẳng bao lâu nữa, nhi tử sẽ phải đổi phụ thân rồi, điều
này làm trong lòng Đường Chu Thị thấy đau khổ vô cùng, điều đáng mừng
duy nhất là Đường Kính Chi luôn rất thích đứa cháu này, hẳn sau khi mình thành nữ nhân của y, Nhị gia sẽ càng đối xử tốt với nhi tử của mình
hơn.
Chầm chậm đứng dậy, Đường Chu Thị đi từ bên giường ới
trước gương đồng, đưa tay tháo trân, gỡ búi tóc phụ nhân ra, để mái tóc
đen bóng xõa xuống như dòng thác chảy lên hai vai, bông hoa cúc trắng
gài ở bên tai chẳng biết rơi xuống đất từ khi nào rồi, những giọt lệ
lặng lẽ lăn qua gò má tuyệt trần nhỏ lên cánh hoa trắng tang thương đó.
Đường lão thái quân nói đúng, người chết đã chết rồi, người sống vẫn
phải tiếp tục sống, Đường Chu Thị chấp nhận số mệnh, lại nhớ tới khuôn
mặt tuấn dật kia ...