Đường lão thái nếm vài món ăn, thấy mùi vị đúng là không tệ, rất là vừa
lòng, nhìn Nhu Nhi cẩn thận gắp một miếng thịt vào bát đích tôn, cười
nói:
- Úc Hương, mấy ngày này ta thấy ngươi vất vả rồi, sau này để
Nhu di nương tới phòng làm trợ thủ đi, đợi sức khỏe Kính Chi tốt rồi
hẵng bảo nó chuyển ra ngoài.
" Cái vị lão thái quân này thật đúng là, còn đang ăn thức ăn do ta làm, vậy mà còn nhét nữ nhân vào phòng ta nữa!" Lâm Úc Hương dù rất không thích Đường Kính Chi, nhưng nghe vậy
cũng lo cuống lên, nói thế nào thì nàng là chính thê của Đường Kính Chi, đương nhiên, chuyện này nàng không dám phản đối, gượng cười đáp:
- Xin nghe lão thái quân định đoạt.
- Oa, đây là thức ăn do ai làm thế, thơm quá đi, cách xa đã làm cho người ta ngửi mà nhỏ nước miếng rồi.
Đột nhiên ngoài phòng có giọng nói vang lên, tiếp đó xuất hiện một thiếu
niên mặc áo trắng, chỉ thấy thiếu niên này tuổi chừng bằng Đường Kính
Chi, mặt mũi cũng khá giống, nhưng cao lớn hơn một chút, tay phe phẩy
quạt, một dáng vẻ công tử phong lưu.
Trong đầu Đường Kính Chi lục lại tư liệu liên quan tới đứa đệ đệ này, tức thì nhíu mày lại, tiếp đó mặt trở nên âm trầm.
Đường lão thái nhìn thấy thiếu niên này cũng không vui lắm, có điều bà tính
toán nhiều, cho nên không lên tiếng trách cứ, vẫn cười nói:
- Tuyền Nhi, đó là dược thiện Nhị tẩu của cháu làm cho Nhị ca cháu đó, cháu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống nếm thử đi.
Đường Lễ Chi nghe thế mắt sáng lên, ánh mắt liếc trên những đường cong mềm mại của Lâm Úc Hương, cười phóng đãng:
- Té ra Nhị tẩu chẳng những xinh đẹp, tay còn khéo léo, vậy đệ là tiểu thúc phải nếm thử một chút chứ.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Úc Hương, Đường Lễ Chi đã say mê đắm đuối,
trong lòng ghen tị Nhị ca yếu đuối của mình, theo hắn, mỹ nữ khuynh đảo
nhân gian như Lâm Úc Hương, chỉ có người phong lưu như hắn mới xứng sánh đôi với nàng.
Lâm Úc Hương không ngờ tên Đường Lễ Chi này dám ăn nói càn rỡ đến thế, trong lòng giận dữ, nhưng nàng rốt cuộc cũng chỉ là tôn tức phụ họ ngoài, nhướng mày lên, cố nhẫn nhịn.
Đường Kính Chi mặt càng lúc càng tối đen, tay siết lại, đúng lúc Đường Lễ Chi gạt vạt áo tiêu sái ngồi xuống, trầm giọng quát:
- Khốn kiếp, quỳ xuống cho ta.
Đường Lễ Chi đang cực kỳ đắc ý nhìn khuôn mặt giận dữ càng thêm phong tình
điên đảo của Lâm Úc Hương, thình lình nghe Đường Kính Chi quát lên liền
toàn thân run rẩy, Nhị ca này của hắn từ nhỏ đã cực nghiêm khắc, hơi một chút là dùng gia pháp, sâu trong tâm linh, hắn cực sợ Đường Kính Chi:
- Lão thái quân xem, Nhị ca vừa mới gặp đã muốn phạt cháu.
- Quỳ xuống!
Trước khi Đường lão thái quân kịp lên tiếng, Đường Kính Chi đã quát tiếng
nữa, từ khi tới nơi này, đây là lần đầu tiên y nổi giận, trong ký ức y
được biệt, tên Đường Lễ Chi này là thứ lưu manh ác bá, ra ngoài ức hiếp
người yếu, cưỡng bức dân nữ, suốt ngày lân la mấy chốn thanh lâu sòng
bạc ...
Đường Lễ Chi mặt trắng bệch, quỳ sụp xuống đất.
Đừng nói Đường Kính Chi hiện mới chỉ bệnh nặng, cho dù phút sau sẽ chết, hắn cũng không dám làm trái ý.
- Biết vì sao ta phạt ngươi không?
Đường Kính Chi nghiến răng nhìn tên Nhị đệ ác bá.
Đường Lễ Chi mấy ngày qua làm không ít chuyện "tốt đẹp", tất nhiên không đoán ra mình bị phạt vì tội gì, có điều tình huống này hắn gặp nhiều rồi,
không cãi mà nói vội:
- Đệ biết, sau này đệ không dám nữa.
"Hừm!" Đường Lễ Chi hừ lạnh một tiếng từ mũi:
- Nếu như đã biết sai vậy tới từ đường quỳ một đêm hối lỗi đi, còn nữa, hôm nay không được ăn cơm, biết chưa?
Đường Lễ Chi nghe vậy hối hận vô cùng, vốn hắn thấy Đường Kính Chi chuyến này bệnh nặng lại vừa mới tỉnh, hẳn không có sức lực nào quan tâm tới việc
khác, vả lại lần này Đường Kính Chi bị ngất, thái độ của lão thái quân
với hắn thay đổi 180 độ, chẳng những hòa ái hiền từ, còn ngầm ám thị
tương lai sẽ giao Đường phủ cho hắn, cho nên mới làm hắn đắc ý quên hết
mọi sự, mà quả thực Lâm Úc Hương cũng làm hắn điên đảo thần hồn, từ ngày gặp nàng tới giờ ngày đêm hắn tương tư không thôi, nên vừa rồi mới vọt
miệng nói những lời khinh bạc.
Không ngờ Nhị ca bị bệnh mà uy
không giảm, tin tức vẫn linh thông, thầm chửi :" Nhất định là thằng Thị
Mặc báo cho Nhị ca, tương lai ta kế thừa gia sản rồi, nhất định sẽ cho
tên cẩu nô tài đó biết tay."
Đường lão thái quan trước nay không
thích tên Tam gia Đường gia này, nhưng lần trước Đường Kính Chi như thế, chẳng ai dám chắc rằng y còn có thể tỉnh lại được nữa hay không, vì
nghĩ cho Đường phủ, bà đành phải nâng tên Đường Lễ Chi này lên, mặc dù
biết hắn không ra sao, nhưng so với ba đứa cháu khác thì hơn không ít.
Ít nhất thì Đường Lễ Chi là hạng cứng rắn, không chịu thua thiệt.
Thế nên cho dù thấy sắc mặt Đường Kính Chi rất khó coi, nhưng Đường lão thái quân vẫn lên tiếng nói đỡ:
- Lăng Nhi, sao vừa gặp mặt đã phạt Tam đệ cháu rồi? Ta thấy là ...
- Thôi vậy, nếu như lão thái quân đã nói đỡ cho ngươi, vậy chỉ phạt quỳ một đêm, cơm vẫn cho phép ăn.
Đường Kính Chi cực hận tên Tam đệ không chuyện xấu xa gì không làm này, nhất
là vừa rồi ánh mắt hắn nhìn Lâm Úc Hương rất vô lễ, nếu không phạt hắn,
Đường Kính Chi e là tức giận tới cả ngày không ăn gì được, cho nên mới
cắt ngang lời Đường lão thái quân, nói xong thấy Đường Lễ Chi vẫn quỳ
dưới đất không chịu nhúc nhích, rõ ràng đang đợi Đường lão thái quân lên tiếng, quát:
- Còn không mau xéo đi cho ta!`
- Vâng!
Đường Lễ Chi không dám chần chờ nữa, co cẳng chạy.
Bữa cơm ngon lành bị Đường Lễ Chi chen ngang làm trở nên vô vị, không khí
cũng nặng nề, Đường lão thái quân giận Đường Kính Chi không nể mặt mình, sắc mặt không tốt, Đường Kính Chi thì trách Đường lão thái quân quá
dung túng Đường Lễ Chi, kết quả làm Đường phủ sinh ra tên ác ôn, ra
ngoài làm chuyện xấu chưa nói, về nhà còn càn rỡ như thế, cũng không nói không rằng.
Đường Úc Hương và Nhu Nhi thấy không khí trở nên
ngột ngạt, khi gắp thức ăn, càng cẩn thận hơn, chỉ sợ chọc giận một
trong hai người bọn họ, Lâm Úc Hương tính cách trầm ổn hơn còn đỡ, Nhu
Nhi thì sợ vô cùng, tay ngọc nhỏ nhắn hơn run run.
- Tôn tức Đường Chu Thị, cầu kiến lão thái quân, Nhị gia.
Sự im lặng cuối cùng cũng bị một âm thanh yêu kiều phía bên ngoài phá vỡ
thì ra nàng là Đường Chu Thị. Đường Chu Thị họ Chu, là chính thê của
Đường Hiếu Chi đại ca của Đường Kính Chi, cho nên gọi là Đường Chu Thị.
Âm thanh này vang lên, những người trong phòng đều thở phào, nhất là Nhu Nhi mặt nhẹ nhõm hẳn ra, đưa tay lên ôm lấy tim.
Đường lão thái quân đặt đũa xuống, nói:
- Vào đi.
- Vâng.
Người bên ngoài đáp một tiếng, liền có nha hoàn vén rèn cửa, Đường Chu Thị đại tẩu của Đường Kính Chi thong thả bước vào.
Tuy trong đầu Đường Kính Chi có ấn tượng rất sâu với vị đại tẩu này, nhưng
đây là lần đầu tiên gặp, không khỏi tò mò đưa mắt nhìn.
Lọt vào
tầm mắt là nữ tử ước chừng 22 - 23 tuổi, mặc váy lụa màu trắng, mép váy
nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, hai tay buông thấp che hết bàn tay, mái tóc vấn cao kiểu quý phụ, da trắng như tuyết, đôi mắt đẹp long lanh như ánh trăng, cánh môi hồng đỏ thắm, làn mi như họa mang chút u sầu làm lòng
người xao động không thôi.
Trong mắt Đường Kính Chi thoáng qua
chút kinh động, thầm đêm so sánh với Đường Úc Hương, Đường Chu Thị còn
quyến rũ hơn ba phần, chẳng phải nói nàng xinh đẹp hơn, mà vì nàng đã
trên hai mươi, từng sinh nở, cơ thể đã phát triển đầy đủ, đồi ngực nảy
nở vun tròn, dải đai lưng thắt chặt vòng eo nhỏ nổi bật đường cong chết
người của nữ nhân, phong vận thành thục tỏa ra làm người ta mê đắm, nàng là bông hoa ướt át bùng nở gợi cảm hơn xa Lâm Úc Hương mới chỉ là nụ
hoa chớm nở.