-Tiểu Mai, đây là đại tài tử của Lưu Châu chúng ta, Đường Kính Chi.
Trịnh Thắng giới thiệu cho con gái, tiếp đó quay sang nói với Đường Kính Chi:
- Hiền chất, đây là nữ nhi của lão phu, cháu hơn nó một tuổi, đừng khách khí, sau này cứ coi nó như muội muội là được.
- Thì ra là Trịnh cô nương, thất kính , thất kính! Tại hạ không dám nhận cái danh đại tài tử.
Trịnh Thắng tuy nói rất khách khí, nhưng Đường Kính Chi không dám coi viên minh châu của Trịnh phủ như muội muội.
Trịnh Kiếm Thu từ lúc muội muội bước vào phòng ăn đầu lóe linh quang, bắt đầu thầm tính toán, ánh mắt cứ đảo qua lướt lại giữa Đường Kính chi và muội muội, nếu như đã muốn kết giao với y, sao không tiến thêm một bước
thành thông gia?
Nghĩ tới đó, Trịnh Kiếm Thu không đợi muội muội lên tiếng đã đứng dậy nhiệt tình nói:
- Hiền đệ, muội muội của ta từ nhỏ thông minh, thích thi thư, hai người sẽ có nhiều chủ đề để nói đấy.
Không thể không thừa nhận Đường Kính Chi tướng mạo tuấn tú, phong thái nho
nhã, nhìn lần đầu khiến Trịnh Tuyết Mai xưa nay luôn kiêu ngạo, mắt cao
hơn trán cũng không ghét, hơi nhún eo thi lễ:
- Đường công tử không
cần khiêm nhường, danh tiếng của công tử ở Lưu Châu có ai không biết,
công tử không dám nhận, tiểu nữ chẳng dám nói mình đọc thi thư.
Trịnh Tuyết Mai thích thi thư, là nữ tử có chút tài tình, nàng vô tình nghe
thấy Trịnh Quảng Nguyên nói Đường đại tài tử tới phủ, trong lòng hiếu
kỳ, nên mới định tới xem sao.
Nàng tuy biết danh tiếng Đường Kính Chi, nhưng người có tài thường tự phụ, muốn được so tài thi từ đối đáp với y một phen.
Trịnh Kiếm Thu có ý vun vào cho hai người, vì thế không ngừng khơi lên câu
chuyện, muốn hai người họ mau chóng trở nên quen thuộc.
Trịnh
Thắng rất cưng chiều nữ nhi này, phần nào đoán được tâm tư nữ nhi cho
nên đơn thuần chỉ chiều lòng nàng một chuyến, không nghĩ nhiều, hơn nữa
nữ nhi cũng là cốt nhục của ông, hôn nhân đại sự làm sao có thể đại khái qua loa.
Nếu như ông ta biết suy tính của Trịnh Kiếm Thu, quá nửa sẽ không đồng ý, dù sao Đường Kính Chi mới lần đầu tới phủ, không biết
nhân phẩm con người ra sao.
Từ khi Trịnh Tuyết Mai bước vào, Đường Kính Chi nói chuyện trở nên khách khí, rồi dần dần ít nói hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Đường phủ, phòng ăn.
Hôm nay tới giờ ăn tối, lần đầu tiên Đường lão thái quân gọi toàn bộ thê
thiếp của Đường Kính Chi tới phòng ăn, đương nhiên trong đó có cả Đường
Chu Thị, cũng chí là Chu Quế Phương.
Đường lão thái quân và Lâm
Úc Hương ngồi ở bàn lớn, còn mấy vị di nương thì chen nhau ở bàn nhỏ
dùng cơm, trong hào môn đại viện tôn ti địa vị rất là nghiêm.
Mấy vị di nương lần đầu được Đường lão thái quân gọi tới nơi này dùng cơm,
cho nên ai cũng dày công chuẩn bị một phen, Sương Nhi toàn thân y phục
trắng, còn thuần khiết hơn tuyết đầu mùa ba phần, như tiên nữ không
nhuốm bụi trần, có điều sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, môi khô nứt, cho nên trước khi tới, nàng đánh chút phấn trên mặt, môi cũng bôi son.
Uyển Nhi thích váy dài màu lam, uyển chuyển đoan trang, cởi mở tự nhiên, còn hay cười, ai gặp nàng cũng có cảm giác thân thiết, không chút gò bó
nào.
Nhu Nhi trang điểm thanh tân đáng yêu, có điều nàng nhút
nhát, không đoán ra Đường lão thái quân lại gọi những di nương các nàng
tới đây ăn cơm, chỉ sợ có sai sót gì, cho nên không dám nói chuyện, chỉ
thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn mọi người, sau đó nhanh chóng cúi đầu
xuống.
Đường lão thái quân để Lâm Úc Hương ngồi, bảo Đường Chu
Thị đứng bên hầu hạ, khi ăn cơm, khóe miệng cứ cong lên, hình như trong
lòng có chuyện gì vui vẻ lắm.
Nhưng nụ cười này lọt vào trong mắt Lâm Úc Hương lại chỉ khiến nàng thấy bất an.
Chu Quế Phương cũng đặt biệt trang điểm một phen, vốn nàng xinh đẹp quyến
rũ, lại đoán ra nguyên nhân hôm nay Đường lão thái quân cho tập trung
mọi người, gò mà ửng hồng, dáng vẻ nữ tử thành thục lại e thẹn ngượng
ngùng đó, đúng là có thể làm mê chết nam nhân.
Cuối cùng bữa cơm
đã xong, Lâm Úc Hương biết Đường lão thái quân có chuyện muốn nói, cho
nên không vội cáo tử, quả nhiên Đường lão thái quân nhận lấy khăn gấm từ tay Chu Quế Phương, lau miệng xong liền lên tiếng:
- Các ngươi đừng đi vội, ký thực hôm nay lão thân gọi các ngươi tới đây là có một đại sự muốn thông báo.
Chuyện gả Chu Quế Phương cho Đường Kính Chi thì ngay từ đầu Đường lão thái
quân đã tự tin có thể thuyết phục được Chu Quế Phương rồi, ngược lại với đứa đích tôn tính khí rất quật cường thì ba lại không nắm chắc, may mà
tới ông trời cũng giúp bà, làm Đường Kính Chi phải đi xa một chuyến, nên bà quyết định nhân cơ hội này định đoạt chuyện của hai bọn họ.
Như thế đợi Đường Kính Chi về rồi, toàn phủ từ trên xuống dưới đều biết bà
gả Chu Quế Phương cho y, tới lúc đó gạo đã nấu thành cơm, muốn từ chối
cũng không được nữa.
Bà hiểu tính đứa đích tôn này, nếu y từ chối,
Chu Quế Phương lúc đó còn mặt mũi nào nữa, cho nên khi Đường Kính Chi về rồi chỉ còn cách chấp nhận thôi.
Hôn nhân đại sự do lệnh phụ
mẫu, Chu Quế Phương là tức phụ của Đường gia, tức là tất cả đều do Đường lão thái quân toàn quyền định đoạt, chỉ cần chuyện này nói ra, bất kể
chưa tổ chức hôn lễ, Chu Quế Phương đã là nữ nhân của Đường Kính Chi
rồi.
- Không biết lão thái quân có chuyện gì muốn nói?
Lâm Úc Hương nghi hoặc hỏi:
- Là chuyện mừng lớn, hà hà, Úc Hương, ngươi thấy con người đại tẩu ra sao?
Đường lão thái quân nói rồi nắm tay Chu Quế Phương vỗ nhẹ rất thân mật.
Chu Quế Phương nghe thế tim như bị ai đó bóp lấy, nàng biết, vận mệnh của mình sắp cải biến rồi.
Lâm Úc Hương hoang mang nhìn Chu Quế Phương, mới phát hiện ra vị đại tẩu
này hôm nay mặt không xoa phấn, nhưng đỏ bừng như có lửa đốt, dáng vẻ
thẹn thùng không giống sự tự nhiên khéo léo thường ngày:
- Lão thái quân, đại tẩu chẳng những hiền thục đoan trang, lại còn xinh đẹp, là nữ tử tốt hiếm có.
Đường lão thái quân nghe vậy gật gù, bà cũng rất tán đồng, nhưng lời bà nói
ra khỏi miệng khiến các nàng há hốc mồm không khép lại nổi:
- Đúng
thế, Quế Phương là nữ tử tốt hiếm có, cho nên lão thân nghĩ nếu như để
nó thủ tiết cả đời thì quá tàn nhẫn, định để nó cải giá gả cho Nhị gia,
làm bình thê!
- Cái gì?
Lâm Úc Hương hai mắt trợn tròn đứng
bật dậy, mặt đầy vẻ không sao tin nổi, chuyện trọng yếu mà lão thái quân nói là nó sao, là gả tẩu tẩu Đường Chu Thị cho tướng công vớ bở của
mình, là tiểu thúc.
Chuyện này, chuyện này ... Hoang đường!
Các vị di nương khác cũng kinh ngạc không thôi, vì chuyện này trước đó
không có chút phong phanh nào, bất bình lình nghe Đường lão thái quân
nói ra, làm bọn họ cảm thấy khó tiếp nhận.
Đường lão thái quân nhíu mày lại nhìn Lâm Úc Hương:
- Ngươi kêu cái gì? Đừng quên thân phận của mình, không có chút quy củ nào cả.
Nếu đổi lại là trước kia, thấy sắc mặt Đường lão thái quân hơi khó coi một
chút thôi là Lâm Úc Hương sợ không im re ngay rồi, nhưng chuyện này làm
nàng kinh hãi, làm thần kinh trở nên hơi trơ lỳ, hỏi lại với vẻ không
chắc lắm:
- Lão thái quân, người vừa nói cái gì? Người muốn gả đại tẩu cho Nhị gia?
- Có cái gì mà kinh ngạc như thế, để kẻ khác cho rằng ngươi chưa thấy
chuyện đời, chẳng qua là gả Quế Phương cho Nhị gia làm bình thương thôi, chẳng to tát gì?
Đường lão thái quân bất mãn Lâm Úc Hương mất chừng mực, không đúng thân phận Đường gia nhị nãi nãi.
Gả tẩu tẩu cho tiểu thúc, còn không phải là chuyện lớn à?
Đầu óc Lâm Úc Hương xoay chuyện không kịp, nàng ngạc nhiên nhìn Đường lão
thái quân quân trừng trừng, hồi lâu lại quay đầu sang nhìn mấy vị di
nương.
Lúc này mấy vị di nương cũng từ trong chấn kinh phục hồi
lại, sắc mặt bình tĩnh hơn, chỉ lầm nhẩm trong lòng :" Bình thê, không
ngờ lão thái quân lại để Đường Chu Thị làm bình thê của Nhị gia!"