- Nãi nãi, ngọn núi này thực sự quá cao, hay là thế này đi, mỗi người leo một trăm bậc thang đá bày tỏ lòng thành, sau đó ngồi kiệu lên nũi, nếu
không mọi người sẽ không chịu được.
Đường lão thái quân nghĩ cũng có lý, liền đồng ý, rồi lên kiệu mềm do hai người khiêng đi trước, đoàn người nối nhau đi theo, Đường Kính Chi cho dù có thương những nữ nhân
của mình nhưng cũng hết cách, quay đầu sang thấy Lâm Úc Hương trừng
trừng nhìn mình, tựa hồ đang nói vì sao vừa rồi không nói là 50 bậc mà
lại nói là 100 bậc?
Tiếp đó không thèm để ý tới y nữa, giận dỗi vịn tay nha hoàn lên núi.
Từ sau sự kiện Trân di nương gây chuyện ồn ào, hai mẹ con Trân di nương và Đường Lễ Chi bị Đường lão thái quân coi giữ nghiêm ngặt, ngoài ra còn
liên lụy tới hơn 50 nha hoàn và hạ nhân chứng kiến sự kiện ngày hôm đó,
tất cả đều bị bán đi thật xa, sau đó mua về một nhóm mới.
Trong lần
thay máu lớn này, Lâm Úc Hương được toại nguyện, tự chọn cho mình bốn
nha hoàn thiếp thân, lần lượt đặt tên là Tri Xuân, Tri Hạ, Tri Thu và
Tri Đông.
Hôm nay đi cùng với Đường Úc Hương là hai nha hoàn Nhi
Đông và Tri Thu, hai tiểu nha hoàn này đều rất xinh xắn, lanh lợi, được
lòng Lâm Úc Hương.
Nhu Nhi cười ngọt ngào với Đường Kính Chi, rồi hưng phấn nhấc váy đi theo, trong lòng nàng không hề có chút oán trách
nào, thậm chí thầm hạ quyết tâm không ngồi kiệu, leo hết tất cả bậc
thang cầu phúc cho tướng công, nàng xuất thân bần hàn, chuyện vất vả từ
bé đã quen rồi, nên leo núi không có vấn đề với nàng, ngược lại từ khi
gả vào Đường gia tới nay đã gần hai tháng không được ra ngoài, lúc này
như con chim non sổ lồng, chẳng muốn ngồi kiệu, Nhu Nhi chưa được an bài hạ nhân, chỉ có một thô bà sử hơn 30 tuổi đi theo đảm bảo an toàn cho
nàng.
Sương Nhi vẫn ngây ngốc nhìn Đường Kính Chi, đúng lúc y
tình cờ quay sang, ánh mắt hai người chạm nhau, Đường Kính Chi có chút
ngại ngùng, dù biết trước kia "mình" rất thích thiếu nữ này, nhưng hiện
giờ không biết phải đối diện với nàng ra sao, tuy những phút giây đẹp đẽ hai người ở bên nhau vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt, cảm giác tương tri
không còn, đã là hoa vàng hôm qua rồi, tình cảm kia của Sương Nhi cũng
không phải giành cho y, y không thể tự nhiên giả vờ là y trước kia mà
tiếp nhận nó.
Nhưng dù ngại ngùng, Đường Kính Chi vẫn khẽ gật đầu với nàng, nhẹ giọng nói:
- Sương Nhi, sức khỏe nàng không tốt, khi leo núi phải chú ý dưới chân, nếu mệt thì dừng lại nghị, đừng cố.
Từ ký ức được biết Sương Nhi vài ngày không cảm thì lại sốt, cho nên Đường Kính Chi mới dặn như thế.
Không nhìn thấy nhu tình trong mắt Đường Kính Chi như ngày nào, lời nói của y như càng xát muối lên vết thương của nàng, Sương Nhi cười gượng rồi
quay đi.
Đạo gia lấy số 9 làm số chẵn, cho nên khi xây dựng, thợ
khống chế chính xác số lượng bậc thang ở con số 999 bậc, đợi mọi người
lên được tới đỉnh núi thì mặt trời đã lên giữa trời, Đường Kính Chi nhìn xuống dưới, chỉ thấy dòng người nối nhau lên núi như con rắn dài có vảy đủ màu, toàn là bách tính dâng hương, không chỉ người Lạc thành mà có
không ít người vùng ngoài mộ danh mà tới, mong may mắn một lần diện kiến hai vị đạo tiên phật đà.
- Thời gian không còn sớm nữa, Lăng Nhi, cháu và Úc Hương đi thắp nén hương đầu tiên đi!
Đường lão thái quân vừa xuống kiệu mềm liền lên tiếng dặn, lại bảo hai thiếu niên:
- Lão tứ, lão ngũ, hai cháu theo sau, lát nữa phải thành kính cầu khấn,
xin thượng tiên bảo hộ Nhị ca của các cháu sức khỏe an khang, vạn sự như ý.
Lần xuất hành này, vì biểu thị thành ý, Đường lão thái quân
gần như huy động cả nhà, Tứ gia Đường Liêm Chi và Ngũ gia Đường Diệu Chi cùng mẹ họ là Tú di nương và Nguyệt di nương cũng theo bên cạnh.
Đường Liêm Chi năm nay 14 tuổi, giống Đường Diệu Chi 13 tuổi, tính cách nhút
nhát, thường ngày ít nói, chỉ thích vùi đầu vào đọc sách, còn Lục gia
Đường Học Chi năm nay chỉ có 9 tuổi, Đường lão thái quân thấy nó tuổi
nhỏ, sợ giữa đường có chuyện gì, nên không cho đi theo.
Với ba đứa đệ đệ này, ngay cả Đường Kính Chi trước kia chẳng thể nói tới có tình cảm
gì, đầu tiên vì y cũng vùi đầu vào học hành thi cử, sau đó sức khỏe yếu
lại gành vác chuyện gia tộc, gặp nhau rất ít, hiện càng thấy lạnh nhạt,
nhưng cũng không có ấn tượng xấu nào.
Nhất Thanh Quân tổng cộng
cung phụng 12 vị tiên tổ của đạo gia, tên tuối thì Đương Kính Chi chịu,
chỉ biết tất cả đều làm bằng vàng, nhìn quanh thấy Nhu Nhi đứng cách đó
không xa, cô bé này leo hết 999 bậc thang, hai má đỏ ửng, tản phát làn
hơi thanh xuân tươi tắn, ôm ngực thở dốc, có điều mặt tỏ ra rất phấn
chấn. Sương Nhi thì vừa xuống kiệu, da mặt hơi tái, nhưng Đường lão thái quân ở bên canh, Dương Kính Chi không tiện tới nói gì với hai nàng.
Đường lão thái quân nắm tay Đường Kính Chi và Lâm ÚC Hương đi lên điện chủ, vừa tới đại môn, liền nói:
- Ta nghe các đạo sĩ nói Lão Quân ở chủ điện là linh nghiệm nhất, hai đứa vào thắp hương đi.
Nói xong Đường lão thái quân đặt tay hai người vào nhau, Lâm Úc Hương không ngờ bà lại có động tác này, muốn rụt tay lại, nhưng vừa thấy ánh mắt
chứa vẻ uy hiếp của Đường lão thái quân, đành thẹn đỏ mặt để cho Đường
Kính Chi nắm tay mình.
Bàn tay nhỏ nhắn lọt vào tay, Đường Kính
Chi thấy tim rung rinh, thầm nhủ, chẳng trách người ta nói nữ nhân làm
bằng nước, tay nàng tưởng chừng như không có xương vậy, chỉ mong quãng
đường đi vào đại điện thật xa.
Mỗi người mang tâm sự khác nhau đi tới thắp ba nén hương, sau đó quỳ trước tượng, Đường Kính Chi vừa khấu
đầu vừa ngắm nhìn Đường Úc Hương, lòng ngập tràn niềm vui khó nói thành
lời, giống như cả hai đang dập đầu thành thân trong ngày hôn lễ.
Đường Úc Hương thì vừa dập đầu vừa nhắm mắt thành kính cầu khấn, Đường Kính
Chi thấy vậy rất tò mò, dâng hương xong ra tới sau đại điện, liền hỏi
nhỏ:
- Úc Hương, vừa rồi nàng cầu khấn gì thế?
- Nói ra mất linh.
Lâm Úc Hương trợn mắt, không thấy Đường lão thái quân đâu vùng tay khỏi tay Đường Kính Chi, gọi Tru Thu và Tri Đông chạy đi, hôm qua Đường Úc Hương hưng phấn cả đêm không ngủ được, mặc dù lớn lên ở Lạc Thành, nhưng thân là nữ nhi rời thành rất nhiều chuyện bất tiện, cho nên đây là lần đầu
tiên nàng tới Nhất Thanh Quan.
Cơ hội lớn đặt ngay trước mắt, tất nhiên nàng phải tận dụng, dâng hương xong là vội chạy đi ngắm phong cảnh.
Đường Kính Chi phất tay, lập tức có mười mấy hộ vệ đeo đao đuổi theo, lúc này Thị Mặc đi tới thì thầm bên tai y nói vài câu, nên Đường Kính Chi đành
nhìn theo bóng lưng xinh đẹp chạy đi xa, theo Thị Mặc đi tới một hướng
khác.
Sương Nhi lẻ loi đứng ở một góc, nhìn Đường Kính Chi và Lâm Úc Hương tay nắm tay, nàng chỉ muốn khóc, vì Đường lão thái quân biết
trước kia Đường Kính Chi rất thích nàng cho nên mới đồng ý cho nàng theo lần này, nhưng giờ nàng chỉ mong mình không đi, sự thực diễn ra trước
mắt làm nàng không thể tiếp nhận được.
Nam tử trước kia cùng nàng thân mật tri tâm tri kỷ, hiện giờ lại chưa từng chủ động đối diện với nàng.
Nhu Nhi tính cách dịu dàng ngây thơ, nhìn không thấu tâm trạng của của
Sương Nhi, nghe thấy Lâm lão thái quân gọi tên hai người họ, liền đi tới khoác tay Sương Nhi, cùng đi vào đại điện dâng hương.