Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 203: Thủy nguyệt tiểu tạ



Vốn hai nàng muốn ném phiến đá này ra khỏi phủ, nhưng Đường Kính Chi lại thấy không cần như thế tuy phiến đá này có thể giết người không để lại dấu vết, nhưng nếu không tiếp xúc cự ly gần trong thời gian dài thì không đáng ngại.

Cho nên y muốn chuyển phiến đá vuông vức, lại hết sức trơn bóng ra hậu hoa viên, dựng ở bên hồ, sau đó khắc vài chữ, coi như đặt tên cho hậu hoa viên, xem như thú vui phong nhã của văn nhân, nếu như Sương Nhi ở đây nhất định sẽ giơ cả hai tay tán đồng.

- Nhị gia, để nó ở đây không sao thật chứ?

Tới bên hồ ở hậu hoa viên, Đường Úc Hương thấy Đường Kính Chi chỉ huy hạ nhân dựng đứng phiến đá lên, nàng không yên tâm hỏi:

Đường Kính Chi xua tay cười:

- Không sao đâu, chỉ cần không cho mọi người ngày nào cũng tới đây xem là được, Úc Hương, Ngọc Nhi, các nàng thấy khắc chữ gì lên phiến đá này thì hay?

Dựng phiến đá lên không khó lắm, vì nơi này có tận mười lăm tráng hán, đợi cho bọn họ kéo một đầu lên độ cao nhất định, dùng cọc gỗ đóng xuống bống xung quanh cho ngay ngắn chắc chắn.

Sau khi phiến đá được dựng lên rồi, Đường Kính Chi bảo bọn họ lau sạch hoa văn cổ quái dùng chu sa vẽ lên, sau đó cho bọn họ mang công cụ lui đi, lúc đi còn dặn bọn họ sau này không được phép nói lung tung, nếu không sẽ trừng trị không tha.

Những người này đa phần đều thành thật, nơm nớp lo sợ vâng lời rồi lui ra ngoài.

Phiến đá này toàn thân màu xám xịt, mặc dù bề ngoài nhẵn bóng, nhưng dưng tại đây dãi nắng dầm mưa vài lần, xóa đi vẻ bóng loáng sẽ trình hiện một màu sắc cổ xưa tạ nhiên, trông sẽ rất khí thế.

- Các nàng nghĩ kỹ chưa, muốn khắc chữ gì lên đây?

Đường Kính Chi thấy toàn bộ hạ nhân đã lui đi rồi, dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, tới bên hai nàng hỏi:

Lâm Úc Hương nhìn Ngọc Nhi rồi nói:

- Thiếp thân tuy từ nhỏ có được học qua vài quyển sách, nhưng chỉ đủ biết chữ thôi, hơn bảy tuổi là thiếp thân đã dồn toàn bộ tâm trí vào y thư rồi, cho nên không nghĩ ra được chữ gì hay ho phong nhã, Nhị gia hãy hỏi Ngọc muội muội đi.

Đường Kính Chi biết nàng nói thật lòng, quay sang nhìn Ngọc Nhi, Ngọc Nhi đi nhiều chắc có ý hay, không ngờ Ngọc Nhi quay đi không nhìn y, một lúc lâu sau nói với vẻ không tự tin lắm:

- Thiếp chỉ biết tên mình thôi.

- À, không sao, để ta nghĩ vậy.

Đường Kính Chi sợ Ngọc Nhi thấy khó xử, vội nói ngay, rồi quay người nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, muốn đặt một cái tên phù hợp với cảnh sắc.

"Hồ nước, giả sơn, chòi nghỉ, cầu cong, buối tối còn ánh trăng soi bóng, mặt nước lăn tăn ánh sóng bạc ..." Đường Kính Chi lẩm nhẩm một hồi, vỗ tay đánh đét nói:

- Cứ khắc bốn chữ "Thủy Nguyệt Tiểu Tạ" đi.

Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi văn tài không có, cũng chỉ thấy không tệ thôi, tự nhiên mà không quá nhã chứ không hiểu thực sự có hay không.

Thấy hai nàng không có ý kiến, Đường Kính Chi định đi lấy bút viết, không ngờ Đại quản sự vội vàng chạy tới, nói một câu y hệt lúc sáng:

- Nhị gia, Trịnh công tử gửi thư tới ...

"Chẳng lẽ có đại sự gì xảy ra rồi, cho nên Trịnh Kiếm Thu mới muốn gặp mình gấp như thế? Đọc lá thư trong tay tới hai lượt, nội dung không khác là bao so với lá thư buổi sáng, chỉ sửa lại thời gian cho chính sác hơn, nói sáng mai sẽ tới Đường phủ bàn việc.

Bàng Lộc thấy chủ tử mặt đầy nghi hoặc, hỏi:

- Nhị gia, trên thư viết gì vậy?

- Chẳng có gì, Trịnh công tử chỉ sửa vài ngày tới sẽ đến bái phỏng Đường phủ thành ngày mai.

Bàng Lộc nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát nói:

- Kỳ thực với tình thế hiện tại mà nói, Trịnh công tử tới phủ bái phỏng sớm cũng là một chuyện tốt.

Sáng nay Đường Kính Chi và Vương Mông đã công khai xung đột, cho nên Trịnh Kiếm Thu đến Lạc thành trước kế hoạch đúng là chuyện tốt, nếu không đám Vương Mông nhất định cho rằng Đường gia cố ý bịa chuyện, lấy cái danh của Trịnh phủ ra dọa bọn chúng thì không hay.

- Ừm, ông nói cũng phải.

Đường Kính Chi cho Bàng Lộc lui, dù sao cũng chẳng đoán ra được gì, nghĩ chỉ tốn tế bào não, binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn, chẳng việc gì phải sợ.

Bảo hạ nhân lấy bút mực tới, Đường Kính Chi múa bút như rồng bay phượng múa trước mặt Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi, viết lên phiến đá bốn chữ " Thủy Nguyệt Tiểu Tạ", bút pháp mạnh mẽ, bộ khung chắc chắn, nhìn cực kỳ cứng rắn.

Đường Úc Hương tuy không nghiên cứu thư pháp nhưng vẫn cảm nhận được:

- Nhị gia đưa bút lưu loát, mười phần mạnh mẽ, đúng là chữ đẹp hiếm có, nhưng mà không hợp với cảnh.

Đường Kính Chi vỗ đầu, đây là hậu hoa viên, là chỗ ngắm mỹ cãnh, thưởng nguyệt ngâm thơ, viết chữ thế này không hợp, xem ra dù bảo bản thân không lo nhưng trong lòng không yên nên vô tình thao túng nét bút viết ra để phát tiết, không đạt được cảnh giới tâm bút hợp nhất như hôm nọ.

Lấy vải lau đi mực còn chưa khô trên phiến đá, Đường Kính Chi bảo:

- Úc Hương nói đúng lắm, chữ của ta không thích hợp ở chỗ phong hoa tuyết nguyệt thế này, hay là nàng viết đi?

Lâm Úc Hương vội nói:

- Không được, chữ của thiếp thân không đẹp.

Đường Kính Chi khuyến khích:

- Không sao, nàng không luyện chữ cũng tốt, nét bút càng tự nhiên, phù hợp với khung cảnh, vả lại cứ thử viết đi, nếu không đẹp chúng ta xóa đi là được chứ gì?

Vừa nói Đường Kính Chi kéo Lâm Uc Hương tới gần phiến đá, nhét bút vào trong tay nàng, Lam Úc Hương không từ chối được, chỉ đành vén tay áo, đứng lên ghế gỗ, viết chữ đầu tiên.

Trước kia Lâm Úc Hương theo Lâm tú tài học viết chữ, Lâm tú tài đọc sách mấy chục năm, viết chữ mấy chục năm, thư pháp tất nhiên không thể kém. Là nữ tử, bút pháp của nàng tinh tế đẹp đẽ, trông nhu hòa tự nhiên, cái đáng tiếc duy nhất là bút họa biến hóa ít, khiến có hơi gượng gạo.

Đợi nàng viết xong, Đường Kính Chi vỗ tay:

- Ừm, không tệ, nàng viết khá được.

Lâm Úc Hương tự biết mình, nghe tướng công vỡ bở khen, mặt đỏ lên rối rít xua tay:

- Nhị gia đừng cười thiếp thân nữa, so với chữ viết của người, mấy chữ của thiếp chỉ là trẻ con bôi mực bừa bãi thôi.

Đường Kính Chi đạt được tâm bút hợp nhất, trình độ thư pháp của y đã bước một chân vào cảnh giới đại gia thư pháp rồi, so sánh tất nhiên là bất công, y đưa tay ra đỡ Lâm Úc Hương nhảy từ trên ghế xuống, nói:

- Úc Hương, nàng không cần quá khiêm tốn, nàng đã viết rất được rồi, theo ta thấy cứ để thợ điêu khắc lấy chữ của nàng làm khuôn mẫu khắc lên đó

Lâm Úc Hương định tự chối nhưng Đường Kính Chi đã vẫy tay gọi hạ nhân tới, bảo ra ngoài tìm thợ điêu khắc.

Lúc này thời gian không còn sớm nữa, Đường Kính Chi liền cùng hai nàng ngồi ở hậu hoa viên dùng cơm luôn, thức ăn không n hiều, chỉ hai món mặn, ba món rau và thêm một bát canh cá.

- Nhị gia bị bệnh lâu, ăn món canh này rất hợp.

Vì Đường Kính Chi không cho hai nàng hầu hạ, bắt ngồi xuống ăn cơm cùng, Lâm Úc Hương chu đáo múc một bát canh đưa cho y:

Đường Kính Chi nghe lời nhận bát canh húp một hơi hết quá nửa.

Ngọc Nhi thấy Lâm Úc Hương và Đường Kính Chi lời nói cử chỉ thân thiết, cứ như cố ý bày ra cảnh phu thê tình thâm vậy, trong lòng rất không thoải mái, dùng đũa gắp một miếng thịt dê, bỏ nhanh vào bát Đường Kính Chi, môi mấp máy cuối cùng không nói gì.

Từ nhỏ tới lớn, nàng luốn thấy sao làm vậy, không thích dùng mồm, những lời ôn nhu quan tâm như của Lâm Úc Hương, nàng nghe đã thấy sởn gai ốc rồi, nói ra không chừng miệng mọc mụn mất.

- Ngọc Nhi, nàng cũng ăn đi.

Thấy Ngọc Nhi cũng quan tâm tới mình, Đường Kính Chi sướng rơn cũng gắp một miếng thịt dê cho nàng, lần đầu tiên y thấy mình có bệnh cũng thật là tốt, với Ngọc Nhi không giỏi ăn nói, không giỏi biểu đạt tình cảm mà nói, có thể gắp thức ăn cho y là rất quan tâm tới y rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.