Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 211: Cho các ngươi ăn



Đường Kính Chi cả kinh, vội co chân chạy tới, nơi này ít nhất có năm sáu nghìn nạn dân, nếu hạ nhân Đường phủ xử lý không tốt gây ra xô xát thì không phải là chuyện đùa, một khi hỗn loạn xảy ra thì khó mà dẹp yên được.

Ngọc Nhi bám sát ngay phía sau, giữ khoảng cách trong vòng một mét, như vậy tiện bảo vệ an toàn cho tướng công thư sinh.

Chỉ mới một lúc thôi mà nơi xảy ra chuyện đã có đám đông nạn dân tụ tập, trong đám đông, mấy kẻ bất mãn còn đang quát tháo, lúc này hộ vệ Đường phủ đã tới nơi, giúp chủ tử mở một con đường cùng tiến vào.

- Xéo, xéo hết cho ta, cháo bột này là để cho phụ nhân mới sinh con dùng để bồi bổ cơ thể, làm gì có phần của các ngươi.

Khuyên can hồi lâu thấy mấy tên tráng niên kia không chịu đi, cứ lì lợm đứng đó đòi hỏi vô lý, hạ nhân Đường phủ có tốt tính đến đâu cũng phải nổi đóa:

- Không được, bọn họ là người, chẳng lẽ bọn ta không phải là người à? Bọn ta cũng muốn ăn cháo bột nấu táo đỏ!

Trong đám người đối phương có một tên thanh niên gày gò đứng sau một tên cao lớn lực lưỡng tiếp tục la hét:

Đường Kính Chi vất vả chen lấn vào trong đám đông, thấy hạ nhân Đường phủ đối diện với bảy tên tráng hán, đang đùn đẩy một nhóm phụ nữ, có mấy tên thấy các nàng bế con thơ, chung quanh chật kín người không né tránh được còn cợt nhả buông lời dâm uế chọc ghẹo, làm những phụ nữ kia tức giận thẹn thùng mặt đỏ tía tai, nhưng không chen ra ngoài được.

Chỉ trong chớp mắt Đường Kính Chi đã hiểu ra, mấy tên kia căn bản là một lũ lưu manh vô lại.

- Chuyện gì thế này?

Chen được vào trong có không gian hoạt động, Đường Kính Chi vừa chỉnh lại y phục, vừa nghĩ cách ứng phó.

Hạ nhân Đường gia thấy chủ tử tới, một người nhanh mồm vội giải thích:

- Nhị gia, có mấy tên lưu manh đòi ăn cháo bột bồi bổ của phụ nhân nuôi con, nô tài quát mãi bọn chúng không chịu lui ra, khiến những phụ nhân kia không nhận được đồ ăn, cực kỳ đáng hận.

Đường gia ở Lạc thành là gì? Đệ nhất gia tộc, cho dù là hạ nhân đứng trước mặt người dân thường cũng cao hơn một bậc, lấy bản thân là nô tài của Đường gia mà kiêu ngạo, hiện giờ tốn công sức khuyên nhủ hồi lâu mà không ăn thua làm gì có chuyện bọn họ không khùng cho được, đó còn là do hôm qua bên trên yêu cầu xuống bảo bọn họ phải nhẫn nhịn một chút, nếu không thường ngày thì đã xách đồ ăn thua đủ rồi.

- Ê ê nói cái gì thế? Ai là lưu manh, bọn họ chỉ bế con thôi, có phải tiên nữ đâu, là người phàm cả, vì sao bọn họ được ăn cháo bột mà chúng tôi lại không được? Mọi người nói đi, có đúng thế không? Bất công, bất công!

Tên thanh niên gầy gò tiếp tục la hét, còn quanh sang xung quanh kích động đám đông:

- Đúng thế, chúng tôi cũng muốn ăn cháo bột.

- Nói rất đúng, chúng tôi cũng là người.

Chẳng biết có phải là đồng bọn của tên gầy kia không, nhưng quả thực có không ít kẻ lên tiếng hưởng ứng:

- Rắm thối, cháo bột này dùng để cho nữ nhân có sữa nuôi con, đám đại lão gia các ngươi ăn làm gì?

- Đúng rồi, các ngươi mau cút xéo đi, để cho bọn họ sớm được lĩnh cháo ăn, nếu không vợ ta không có sữa, làm con trai hai tháng tuổi của ta bị đói, ta sẽ liều mạng với các ngươi.

Đám nạn dân vây xung quanh cũng có người phản đối, lập tức quát trả. Đường Kính Chi từ từ nhìn qua đám đông một lượt, mày nhíu lại.

Thứ cháo bột này chưa tính táo đỏ và đường phèn đã đắt hơn cháo thường tới sáu lần rồi, nếu chẳng may không thỏa hiệp được, về sau tất cả đều đòi ăn cháo bột này thì ai mà nuôi cho nổi?

Nhưng nếu không thỏa hiệp có mấy tên ở đây cầm đầu, còn không ít kẻ ngu muội tham lam hưởng ứng, thế nào cũng xảy ra va chạm, tới khi đó đám đông bắt đầu đánh nhau, dẫm đạp nhau, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, mà gặp họa đầu tiên chính là những phụ nữ bế con nhỏ kia.

Chính đang trầm tư thì bốn xung quanh lại gào thét, đòi Đường gia mau phát thức ăn, đám đông kích động, mà mấy tên nam tử kia càng ra sức xúi bẩy đổ thêm dầu vào lửa.

Hạ nhân Đường gia cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, không chỉ với mấy tên lưu manh kia mà họ nhìn tất cả nạn dân với ánh mắt căm ghét như nhau, gia chủ có lòng tốt cứu tế cho bọn chúng còn không biết điều chẳng giúp được gì còn la lối đòi hỏi, làm như Đường gia nợ nần bọn chúng vậy, nếu để những hạ nhân này có quyền quyết định, bọn họ kéo xe về, không phân phát thức ăn gì hết, cho cả lũ chết đói luôn, bọn họ đỡ mệt, Đường gia cũng đỡ tốn tiền.

- Nhị gia, có cần tỳ thiếp ra tay giáo huấn mấy tên lưu manh kia không?

Đột nhiên có tiếng của Ngọc Nhi truyền vào tai Đường Kính Chi, nàng càng nhìn những kẻ kia càng ngứa mắt, nếu giờ chẳng phải là vợ người, nàng sớm cho bọn chúng một đống cương châm ghim vào người.

Đường Kính Chi vội quay sang lắc đầu, y cũng muốn giáo huấn mấy tên lưu manh gây chuyện kia, nhưng hiện giờ chưa phải lúc, nếu không sẽ xảy ra hỗn loạn ngay, vì người ở gần nhìn thấy họ trừng trị đám lưu manh, người ở xa xa chỉ biết Đường gia ra tay đánh nạn dân, nghĩ một lúc thấy chuyện đầu tiên phải làm là sơ tán đám đông trước, vì thế vịn vai một hộ vệ nhảy lên xe ngựa chở thùng cháo.

Động tác của y khiến không ít người nhìn theo, rất nhiều người hôm qua tới đây nhận đồ ăn nhận ra y là chủ tử của Đường gia, nên tiếng hò hét dần lắng xuống.

Đường Kính Chí hít một hơi, nghiêm mặt nói lới:

- Trời cao không có mắt khiến phương bắc xảy ra thiên tai lớn, Đường gia Lạc thành ta không nỡ nhìn nạn dân chịu khổ, cho nên mới không tiếc sức lực tiền bạc lấy lương thực trong nhà ra cứu tế mọi người, để cho mọi người mỗi ngày được ăn no, không tới mức chết đói đầu đường.

Lời này khiến đám đông càng trấn tĩnh hơn, mấy tên lưu manh kia định nói át đi, nhưng bị hộ vệ Đường phủ và không ít nạn dân khác nhìn trừng trừng uy hiếp nên tạm im tiếng.

- Các ngươi đi hỏi xem, Đường gia ta mở lều thí cháo ở đây có lấy một đồng nào của triều đình không? Không có, nửa đồng cũng không! Đường gia ta làm vậy vì làm việc thiện tích đức cho con cháu sau này.

Nói tới đó Đường Kính Chi dừng lại một chút, đột nhiên mặt âm trầm, quát lớn:

- Còn các ngươi thì sao? Các ngươi chạy nạn từ phương bắc tới đây, vốn phải lưu lãng tứ xử, phải ăn xin trên phố, phải bán vợ bán con kiếm cái ăn, mà cũng chưa chắc được no bụng vài bữa. Nhưng hiện giờ Đường gia ta lấy cháo ngon bánh bao trắng ra cho các ngươi ăn miễn phí, các ngươi còn đòi hỏi kén chọn. Ta muốn hỏi, trên đời này có cái lý nào như thế không? Được, các ngươi muốn ăn cháo bột nấu táo đỏ à? Ta cho các ngươi ăn, nhưng hết bữa này Đường gia chúng ta không tới đây thì cháo nữa, sau này sống chết ra sao mặc kệ các ngươi, Đường gia ta không quản nữa. Người của Đường phủ đâu.

- Dạ.

Cùng tiếng đáp đồng thanh của hộ vệ và hạ nhân Đường phủ, nạn dân bốn xung quanh tức thì chết lặng.

- Chuẩn bị về phủ, để hết cho thức ăn này lại cho bọn chúng thoải mái tranh giành nhau, sau này chúng ta không tới đây nữa.

Lần này lời Đường Kính Chi vừa dứt, đám đông tức thì nổ tung, xem ra vị chủ tử Đường phủ kia giận thật rồi, không cho bọn họ ăn nữa, vậy sau này bọn họ đi đâu lấy cái ăn đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.