Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 214: Kẻ này phải chết



Kẻ ngu dốt không biết sợ, Trương Tú dám kêu binh sĩ bắt người chứ Âm Lôi thì cho thêm cái lá gan nữa cũng không dám.

- Chậm đã.

Đường Kính Chi đi tới quát lớn, đám binh sĩ không dám lỗ mãng với y đều dừng lại, y giải thích với Trương Tú:

- Trương đại nhân, mấy kẻ này là sơn tặc thổ phỉ trên Hắc Hổ Sơn Hùng Châu, chúng tôi làm vậy là hành hiệp trượng nghĩa, giúp quan phủ bắt giặc đấy chứ.

- Nực cười, ngươi nói bọn chúng là sơn tặc thì bọn chúng là sơn tặc à? Chứng cứ đâu?

Trương Tú ngớ ra, nhưng tức thì cười lạnh phản bác, dù những kẻ này là sơn tặc hắn cũng phải mời Đường Kính Chi vào đại lao ngồi chơi cái đã, còn về phần y có sống mà ra được hay không thì khó nói.

- Đường mỗ có nhân chứng!

Đường Kính Chi nói rồi đi tới phía bà lão kia, ngồi xuống, đỡ bà lão lên, chỉ thấy mặt bà ta đầm đìa máu tươi, chẳng biết là của bà ta hay của tên thổ phỉ xấu số khi nãy, khuôn mặt chừng như còn mang nụ cười hơi cứng đờ, nhưng rất thỏa mãn.

- Lão bà bà à, tỉnh lại đi.

Biết nếu không có chứng cứ, Trương Tú sẽ kiếm cớ gây khó dễ, Đường Kính Chi tuy không muốn song vẫn phải lay bà ta dậy.

Bà lão nghe thấy có người gọi mình, con ngươi đột nhiên mở to, tiếp đó từ từ khép lại, miệng còn lầm bẩm:

- Thổ phỉ, thổ phỉ, giết giết, tôi báo thù cho mọi người rồi ...

Ngọc Nhi lên tiếng khẽ nói:

- Nhị gia, bà ấy đi rồi.

Trước đó bà lão này có thể xô ngã tên thổ phỉ cắn hắn bị thương là vì khi tên thổ phỉ tung chân đá, nàng đá ném phi châm vào đùi hắn, có điều tiếp đó bà lão liều mình cắn thịt hắn, rồi cả hai lăn lộn trên mặt đất thì nàng không tiện ra tay nữa.

Tới tận khi tên thổ phỉ lấy chân đạp bà lão mấy cái, nàng mới nhắm đúng thời cơ lấy cương đao của hộ vệ ghim xuyên qua ngực hắn.

Có điều tới lúc đó bà lão tuổi cao sức yếu, bị mấy cú đạp mạnh, thương thế quá nặng không sống được nữa.

Trương Tú nghe Đường Kính Chi nói có nhân chứng thì mặt trầm xuống, có điều hắn cũng không lo, cho dù có nhân chứng hắn cũng cưỡng chế bắt hết về, vào đại lao rồi muốn làm một người chết có khó gì, hiện giờ thấy nhân chứng đã chết hắn cười nhạo:

- Lâm công tử, không phải công tử định nói nhân chứng là mụ già chết queo đó chứ hả?

Mấy ngày nay phải nhận cái công việc xúi quẩy này, bị đám nạn dân xung quanh nhìn với ánh mắt xem thường, lòng hắn luôn tức tối, giờ mới có cơ hội phát tiết.

- Câm mồm.

Đường Kính Chi quát lớn, sau đó chầm chậm đặt bà lão nằm xuống, đứng dậy, giận dữ nói:

- Người đã chết phải được tôn trọng, sao ngươi có thể mở miệng đóng miệng gọi là mụ già này nọ, chẳng lẽ trong nhà của ngươi không có cha mẹ già sao? Nếu như cha mẹ ngươi chết ta cũng nói lão già mụ già này nọ thì ngươi nghĩ thế nào?

Lời nói nghiêm khắc của Đường Kính Chi làm Trương Tú cứng họng, vừa rồi hắn quá đắc ý nói không lựa lời, cũng không muốn gây thêm phiền phức không đáng có làm gì, chẳng cãi lại chỉ phất tay một cái, quát:

- Nếu như không có nhân chứng, vậy ngươi theo ta tới nha môn một chuyến đi.

- Ai bảo ta không có nhân chứ? Vừa rồi khi bà cụ nói, những nạn dân xung quanh đây đều nghe thấy, không tin ngươi đi hỏi mà xem.

Đường Kính Chi chỉ tay bốn xung quanh, nói:

- Hừ, những nạn nhân này được Đường gia ngươi cho cái ăn, tất nhiên nói đỡ cho các ngươi, lời chứng vô nghĩa.

Trương Tú cười nhạt:

- Còn hắn thì sao?

Đột nhiên Ngọc Nhi lên tiếng, tiếp đó chỉ vào một tên thanh niên nằm dưới đất, người đầy máu me thương tích, chính là tên gầy gò mồm loa mép giải kích động đám đông khi nãy.

Ngọc Nhi nói xong thấy mọi người đều nhìn qua thì giơ chân đá một hòn đá vào vết thương trên lưng tên gầy gò kia, hắn vốn đang giả chết, nhưng bị đau nhịn không nổi kêu lên một tiếng.

Thì ra còn có người sống.

- Hừm!

Trương Tú tức tối trừng mắt nhìn tên gầy gò, vung chân đá vào đít hắn một cái.

Tên gầy gò t hấy bị người ta phát hiện, cố nhịn đau bò dậy quỳ xuống đất vái như tế sao, cầu xin:

- Tiểu nhân không phải thổ phỉ, tiểu nhân không phải thổ phỉ, tiểu nhân là nạn dân chạy từ phương bắc tới, giữa đường bị bọn thổ phỉ này bắt cóc, nên mới đi cùng chúng ...

- Câm mồm, muốn nói gì thì tới huyện nha hẵng nói!

Trương Tú vung tay tát "bốp" một cái, cắt ngang lời tên thanh niên kia.

- Tránh đường, tránh đường, mau tránh đường, nơi này xảy ra chuyện gì thế?

Ngoài đám đông có tiếng quát tháo, rồi tách ra làm hai hàng, có mấy chục người dắt đao bên hông đi tới.

Mấy chục hộ vệ đó mỗi người còn dắt một con tuấn mã cao lớn, vây chung quanh một thanh niên nam tử mặc trường bào đen, thanh niên đó bước chân vững vàng, mang theo vẻ quý phái của con cháu hào môn, thấy Đường Kính Chi cũng ở nơi này thì ngạc nhiên, đi nhanh tới, còn chưa đến nơi đã chắp tay cười sang sảng nói lớn:

- Đường hiền đệ, lâu rồi không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ hả?

- Nhờ phúc của Trịnh huynh, đệ khỏe lắm.

Vì lúc này còn sớm, cho nên Đường Kính Chi không nghĩ có thể gặp Trịnh Kiếm Thu ở đây, từ sức ngựa mà tính, muốn từ Kiên Thành tới Lạc Thành, ít nhất cũng phải đi hơn hai canh giờ, tức là trời còn tờ mờ sáng Trịnh Kiếm Thu đã phải lên đường.

Có thể khiến cho Trịnh Kiếm Thu nóng vội như vậy, xem ra tình hình không ổn rồi.

- Ấy, các ngươi làm cái gì thế này?

Thấy binh sĩ lăm lăm vũ khí trong tay, Trịnh Kiếm Thu nghiêm mặt hỏi:

Hứa Dũng theo sát bên Trịnh Kiếm Thu, tên này đi đâu cũng thích rêu rao, nhìn đám quân sĩ vây xung quanh hộ vệ Đường gia, quát:

- Chủ tử của ta là trưởng công tử của Lưu Châu Tuyên Uy tướng quân, ở đây kẻ nào quan chức lớn nhất, mau mau ra trả lời.

Nghe Hứa Dũng giới thiệu, Trương Tú toát mồ hôi hột, thầm kêu xúi quẩy, sao lại gặp phải tên tiểu tổ tông không chọc vào nổi này, lần trước Trịnh Kiếm Thu gặp phải thích khách ở Lạc Thành, hắn gặp vị đại công tử này rồi, đúng là diêm vương còn đỡ, tiểu quỷ khó dây, hắn ít nhiều là một võ quan triều đình, bị tên nô tài Hứa Dũng kia quát tháo như kẻ hầu không thoải mái tí nào.

Trương Tú định kéo Âm Lôi ra cùng trả lời, nhưng nhìn mấy lượt không thấy bóng dáng Âm Lôi đâu.

Lần trước Âm Lôi chính là kẻ kẻ phụ trách truy nã hung thủ ám sát Trịnh Kiếm Thu, tới tận hôm nay chưa mò ra manh mối gì, Âm Lôi chả dại chường mặt ra cho người ta chửi bới, cho nên vừa nhìn thấy Trịnh Kiếm Thu là lẫn vảo đám đông lẩn mất rồi.

"Phì, thằng hèn!" Trương Tú thấy Âm Lôi không nói câu nào đã chạy mất dép, thầm chửi toáng lên trong lòng, không dám chậm trễ nữa, vội khom lưng chạy tới, ôm quyền nói:

- Hạ quan là thủ bị Lạc thành, bái kiến Trịnh công tử.

"Ừm!" Trịnh Kiếm Thu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Trương Tú một cái, chỉ là tên thủ bị nho nhỏ, chưa đáng để hắn coi vào mắt, đầy Trương Tú sang một bên đi về phía Đường Kính Chi, hỏi:

- Hiền đệ, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phải chăng có kẻ định gây bất lợi cho đệ, cứ nói ra đi, vi huynh sẽ làm chủ cho đệ.

Từ lúc nhìn thấy Trịnh Kiếm Thu là đầu óc Đường Kính Chi đã mau chóng vận chuyển, nghĩ cách làm sao mới có thể hoàn toàn dẹp được việc này, hiện có Trịnh Kiếm Thu thì rất nhiên không ai ở Lạc thành dám làm gì y, nhưng Trịnh Kiếm Thu đi rồi thì sao? Hoặc là tương lai Trịnh phủ và Đường gia không có ràng buộc về lợi ích nữa thì sao?

Tới khi đó Vương Mông ắt sẽ bới lại chuyện cũ gây khó dễ cho y, mắt lóe lên, mấy ngày qua liên tục bị đám Vương Mông kiếm chuyện, áp lực nặng nề khiến y trở nên ít mềm lòng hơn, lạnh lùng nhìn tên gầy gò quỳ dưới đất, kẻ này phải chết.

Ít nhất hắn sẽ sống thêm được một ngày, vì hôm nay câu chuyện dừng ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.