Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 222: Âm mưu



Trừ Chu Bảo ra thì trên bàn này còn có ba tên khác, tên còn lại là Vương Hổ, mắt nheo lại cười gian xảo, vẫy tay gọi Tôn Nhị và Dương Binh tới gần, thì thầm:

- Bát gia thèm cái Tế Sinh Đường này đã lâu, các ngươi thấy có nên bắn tin cho Bát gia biết chuyện này không?

Tôn Nhị nhát gan lo lắng nói:

- Nhưng mà thân phận của nữ nhân đó là gì chúng ta có biết đâu.

- Mẹ nó, người của Chu gia rặt một lũ ăn hại, làm việc cho người ta mà không biết thân phận của người ta là cái gì.

Dương Binh nói xong nhổ phì bãi nước bọt về phía Chu Bảo.

Chu Bảo đã say, chút tỉnh táo chỉ đủ chỉ huy tay chân còn bận rộn sờ mò ả kỹ nữ bên cạnh, đâu còn biết chuyện gì.

Ba tên này đều nhà nghèo, trước kia đi theo Chu Bảo, là vì Chu gia cũng sung túc, thường xuyên mời bọn chúng ăn uống, có điều từ khi Chu Bảo vay nặng lãi làm Chu gia bán cả hiệu thuốc, ba tên này không thèm để ý tới hắn nữa.

Trong mắt Chu Bảo ba tên này là bằng hữu chí cốt, nhưng trong mắt ba tên này, Chu Bảo chỉ là tên bại gia xuất thân tốt một chút, có tiền mà không có não, để bọn chúc đục khoét mà thôi.

- Mặc kệ, quan tâm làm gì, chuyện này cứ nói cho Bát gia biết là được, nếu Bát gia sau này còn muốn chúng ta giúp nghe ngóng tin tức, nhất định cho chúng ta cái gì đó.

Nghe Vương Hổ nói, hai tên còn lại đều gục gặc đầu hết sức tán đồng, Tôn Nhị chà hai tay vào nhau, cười hăng hắc:

- Được, đợi bạc vào tay, thế nào cũng phải tới Tụ Nhạc đổ phường chơi cho đã, thèm lắm rồi.

- Ta cũng đi, mẹ chứ, ta đánh bạc ở đó từ năm 12 tuổi còn chưa thắng lần nào, chuyến này quyết định thu lại cả vốn lẫn lãi.

Dương Binh liếm mép nói:

Vương Hổ cũng là hạng mê cờ bạc, định đi, có điều bọn chúng còn phải dùng tới Chu Bảo, cho nên không thể vứt hắn ở đây, thế là quay lại bàn, dọn dẹp sạch rượu thịt, đương nhiên cũng không quên động chân động tay khiến mấy ả kỹ nữ la oai oái, rồi vác hai chân hai tay Chu Bảo khiêng về Tế Sinh Đường.

Tiền thì tất nhiên đã có Chu Bảo trả, bọn chúng thấy Chu Bảo thần trí mơ hồ say không còn biết gì nữa, còn mò mẫm người hắn ăn trộm mấy chục đồng.

Ba tên này muốn sớm tới chỗ Bát gia xem có kiếm chác được cái gì hay không cho nên đi rất nhanh, có điều đi được một lúc, sắp tới Tế Sinh Đường, bị gió lạnh thổi suốt cả đường đi, Chu Bảo dần tỉnh lại, hiện giờ người hắn sặc mùi rượu, cứ thế này mà về còn chẳng đánh gãy cái chân chó của hắn.

Lòng cuống lên, hắn đang định mở miệng kêu mấy tên kia dừng lại đột nhiên thấy một bóng người quen quen, người đó đứng ở chỗ rẽ vào ngõ nhỏ, thi thoảng thò đầu ra nhìn về phía Tế Sinh Đường..

Nguy to, chẳng lẽ cô ta đã nghi ngờ Chu gia rồi sao?

Cách Chu Bảo nghĩ ra hay thì hay thật, nhưng thuốc do chủ nhà đưa tới, còn định giá rồi, hiện Chu gia tự ý thay vỏ, rồi đặt giá mới hiển nhiên là không thích hợp, hơn nữa sợ chủ nhà không chưa đồng ý, bọn họ còn cố ý che dấu, tiền kiếm được cho hết vào túi mình, nếu như bị chủ nhà phát hiện đi báo quan, cả nhà hắn sẽ bị tống vào đại lao.

Nghĩ tới vào đại lao, đầu óc vốn hơi mơ màng của Chu Bảo hoảng sợ thoáng cái tỉnh lại, hắn vùng vẫy đứng xuống, chạy nhanh vào một góc khuất nấp mình.

Ba người Vương Hổ chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn chạy theo.

- Chu huynh, làm sao thế?

Thấy cổng Tế Sinh Đường trong tầm mắt, ném cái của nợ này đi là có thể tới chỗ Bát gia bắn tin rồi, không ngờ Chu Bảo lại sinh chuyện, Tôn Nhị áp bất mãn trong lòng xuống, hỏi:

Chu Bảo kéo cả ba tên kia ra sau lưng, rồi nhìn về phía bóng người quen thuộc kia, nói nhỏ:

- Các ngươi nhìn xem, con tiểu nha đầu kia chính là tâm phúc của chủ nhân Tế Sinh Đường, từ khi mua hiệu thuốc, luôn do tiểu nha đầu đó phụ trách công việc của hiệu thuốc.

- Ồ.

Ba tên kia vội thò đầu ra nhìn Tri Đông.

Càng điều tra tỉ mỉ thân phận của nữ chủ nhân Tế Sinh Đường để báo cho Bát gia tất nhiên càng có lợi, ba tên Vương Hổ nhìn Tri Đông thật kỹ, Trần Nhị nuốt nước bọt, mẹ nó chỉ một tiểu nha hoàn mà đẹp như vậy, hoa khôi Lệ Xuân Viện cũng thua kém, nuốt nước bọt quay đầu lại hỏi:

- Chu huynh, thế thì tới chào một tiếng đi, sao phải nấp?

Chu Bảo có ngốc cũng biết chuyện ăn chặn tiền của Tế Sinh Đường tuyệt đối không thể nói ra, ấp úng một hồi nói thành đắc tội với Tri Đông, bị cha đuổi ra khỏi nhà nên không dám tới chào.

Ba tên này thường tới kỹ viện chơi bời, chẳng phải thứ tử tế gì, thấy Tri Đông là tiểu mỹ nhân, Vương Hổ là kẻ lớn gan nhất bọn, người có sẵn men rượu cho nên mắt thèm khát hỏi:

- Chu huynh, trước kia có thấy bên cạnh tiểu nha đầu này có hộ vệ hoặc gia nô đi cùng không?

- Chưa thấy bao giờ.

Chu Bảo lắc đầu, Tri Đông lần nào tới cũng chỉ có một thân một mình.

- Không bằng chúng ta ...

Vương Hổ liếc nhìn xung quanh, thấy không có ái, ghét sát vào tai Chu Định nói nhỏ vài câu.

- Cái gì? Không được.

Chu Bảo nghe xong cả kinh thiếu chút nữa hét lên.

- Sợ cái gì, huynh nói cô ta luôn tới đây một mình mà, hiện giờ trong thành loạn như thế, chúng ta muốn bắt một tiểu nha đầu chẳng phải là chuyện nhỏ sao?

Vương Hồ cười dâm dục:

- Hơn nữa chẳng phải huynh có ý với nha đầu đó à, tới lúc đó cướp về cho huynh làm tiểu tức phụ.

- Đúng thế, có điều nếu Chu huynh không muốn cưới tiểu mỹ nhân thì có thể nhường cho bọn huynh đệ ....

Tôn Nhị ngay từ lần đầu nhìn thấy Tri Đông đã thấy nóng hết người rồi, mỹ nhân cỡ này dù có là kỹ nữ cả đời bọn chúng chỉ có thể đứng xa mà nhìn thôi, cơ hội tốt thế này làm sao bỏ qua được, liền lên tiếng hưởng ứng.

Bọn chúng chưa bao giờ coi Chu Bảo là bằng hữu, tất nhiên làm gì có chuyện giúp Chu Bảo cướp nữ nhân, bọn chúng tính bắt cóc Tri Đông, nghe ngóng chủ tử của Tri Đông là ai, nếu như chỉ là nữ nhân bình thường thì báo cho Bát gia một tiếng là phát tài lớn rồi.

Còn Tri Đông, khỏi phải nói, chơi bời chán rồi đem bán thật xa kiếm ối tiền, thời buổi loạn lạc, ai biết đấy là đâu.

- Hừm, chẳng qua chỉ là một con nha hoàn nô tỳ, làm sao xứng làm tức phụ của ta, làm nha hoàn thông phòng ủ giường cho ta là cùng.

Chu Bảo suy ngĩ một lúc thấy đề nghị của Vương Hồ không tệ, nếu như bắt được Tri Đông là có thể hỏi rõ có phải chủ nhà đang nghi Chu gia tham ô bạc hay không.

Nếu đúng thì sau này phải cẩn thận đề phòng, tạm thời bỏ chuyện kiếm chác của nhà giàu đó. Nếu như chủ nhà không hoài nghi, mà chỉ tiểu nha đầu này nghi ngờ lung tung thôi thì không cần phải sợ.

Phải nói đầu óc hắn bây giờ còn năm phần hơi men, suy nghĩ không được tỉnh táo, cho rằng Tri Đông chẳng qua là một nô tỳ, nếu có chuyện gì xảy ra, hẳn chủ nhà cũng không để ý lắm, mà nữ chủ lại phải đích thân đi mua hiệu thuốc còn dấu dấu diếm diếm, có khi là tiểu thiếp hay gái ăn sương bên ngoài được nam nhân bao, chắc không dám làm to chuyện.

Vương Hổ thấy Chu Bảo bị thuyết phục, còn đi tới nói nhỏ:

- Chu huynh muốn bọn huynh đệ giúp bắt người cũng không có vấn đề gì, có điều huynh cũng biết đấy, gần đây bọn huynh đệ có hơi túng.

Vốn bản tính thích sĩ hão, Chu Bảo vỗ ngực:

- Chuyện thành mỗi đứa năm lượng bạc, có điều tiểu nha đầu kia thuộc về ta, đừng có mưu đồ gì.

Tri Đông đắc tội với Chu Bảo, món nợ này hắn ghi nhớ trong lòng, cho nên tính sau khi bắt cóc được, phải chơi đùa một phen cho hả.

Đúng là thằng ngu hơn heo, ba tên Vương Hổ cùng nghĩ thế nhưng bề ngoài thống khoái nhận lời:

- Tất nhiên, đó là tẩu tẩu tương lai của bọn đệ mà.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.