Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 372: Lại thoát một kiếp



Lời này tức thì làm toàn bộ chấn động, nhất là hoàng đế trẻ đang suốt ngày vò đầu bứt tai nghĩ cách kiếm tiền càng sáng mắt, 400 vạn lượng, gần bằng thuế địa phương cả năm của cả vương triều rồi.

Nhưng bọn họ cũng biết, không dự đoán trước được thiên tai thì không dễ kiếm tiền như thế.

- Còn khai hoang thì sao?

Đường Kính Chi thong thả tính tiếp:

- Trước khi khai hoang tội dân đã tham dò cẩn thận, nếu khai hoang toàn bộ mảnh đất đó, có thể được chừng 5 vạn mẫu ruộng tốt, giá 15 bạc, tổng cộng 75 vạn lượng. Ruộng loại hai chừng 12 vạn mẫu, giá 8 lượng, tổng cộng 96 vạn lượng. Ruộng núi 30 vạn lượng, giá 4 lượng, tổng cộng 120 vạn lượng. Tộng công 281 vạn lượng.

Y tất nhiên cường điệu con số sao cho có lợi cho Đường gia, thực sự không ai có thể kiểm chứng chính xác được, chỉ có thể ước chừng:

- Nếu tính lợi nhuận phải trừ đi 30 vạn lượng tiền mua đất hoang, 40 vạn lượng tiền lương thực, còn dụng cụ khai hoang như cuốc xẻng, xe đẩy. Đường gia còn xây nhà cho nạn dân ở, mua chăn đệm cho nạn dân, cải thiện cuộc sống còn bỏ tiền mua muối ăn, thuốc thang tránh nạn dân mắc bệnh ... Chưa tính vì khai hoang mà Đường gia huy động toàn bộ nhân lực, bỏ các chuyện làm ăn khác, thiệt hại lớn, chỉ e cuối cùng lãi không được bao nhiêu nữa, hơn nữa nguy hiểm còn lớn, chẳng may công trình không hoàn thành nạn dân bỏ về thì quê thì Đường gia lỗ lớn.

Nghe lời y nói nếu trực tiếp bán lương thực Đường gia lãi hơn 400 vạn lượng, còn khai hoang thì lời lãi chưa rõ, Đường gia rốt cuộc vì lợi ích bản thân hay đặt nạn dân lên trên khỏi nói cũng biết.

- Hoàng thượng, theo ai gia thấy Đường cử nhân đúng là đặt nạn dân ở vị trí hàng đầu, hơn nữa riêng một mình Đường gia đã giúp triều đình nuôi dưỡng 15 vạn nạn dân, công cao hơn tội, hay là hoàng thượng xóa tội cho y.

Hoàng thái hậu nói một câu công bằng cho Đường Kính Chi, nhưng ấn tượng của bà với y lại lần nữa thay đổi, thêm phần cảnh giác, người này chỉ là một thương nhân, có khả năng kích động nạn dân đối kháng với quan phủ, chứng tỏ không phải lương dân, cam nguyện vì quân vương vào chốn dầu sôi lửa bỏng.

Một thương nhân bị dồn ép còn dáp đối kháng với quan phủ, vậy những kẻ nắm đại quyền như Điền Cơ Trịnh Thắng ...

- Mẫu hậu nói phải.

Hoàng đế trẻ nhìn sang Đường Kính Chi:

- Đường cử nhân đứng dậy đi, lần này trẫm thứ cho ngươi vô tội.

- Đa tạ hoàng thái hậu, hoàng thượng khai ân.

Đường Kính Chi từ từ đứng lên, kín đáo lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đám Tần Mục thấy Đường Kính Chi bình an vô sự tránh được kiếp nạn hận nghiến răng ken két, đồng thời hận luôn Bạch Dụ Sinh hảo hữu trước kia.

Cuồng sĩ đúng là cuồng sĩ, loại người này có lẽ ở phương diện nào đó có tài kinh thế, nhưng ngông cuồng cố chấp, làm việc chỉ quan tâm tới thắng bại bản thân, không thèm quan tâm công bằng thị phi, theo ngôn ngữ hiện đại thì đám người này mắc bệnh vĩ cuồng tâm niệm điều mình làm luôn đúng, say mê với cái sự vĩ đại không có thật của mình.

Đặc điểm chung của đám người vĩ cuồng là ích kỷ, thô bạo, có học thức nhưng tài năng thực chất chỉ tầm tầm.

- Hoàng thái hậu, hoàng thượng, học sinh cho rằng có thể hạ giá đất xuống tới chừng mừng thích hợp, nói không chừng có thể khuyến khích phú thương các nơi mua đất đai chưa khai hoang ...

Đường Kính Chi hơi do dự nói thêm một câu, lời còn chưa nói hết đã thấy hoàng đế vỗ tay vịn, hưng phấn lộ hết ra mặt:

- Rất hay, chủ ý này của Đường cử nhân rất hay.

Vương triều Minh Hà cái thừa nhất là đất, nếu bán ra được lo gì không có tiền cứu tế nạn dân?

Hoàng đế trẻ không hỏi hoàng thái hậu, nói với một thái giám:

- Lý Chân, ngươi tìm Tề Đức Thắng, nói chuyện giám giá đất hoang cho hắn biết, bảo hắn mau chóng nghĩ cách bán đất đi lấy tiền.

- Nô tài tuân chỉ.

Lý Chân vâng lời chạy nhanh khỏi ngự thư phòng.

Hoàng thái hậu thấy nhi tử cao hứng như thế cũng mỉm cười, có điều nghĩ một lúc lại thở dài:

- Hoàng thượng, bán đất đúng là cách hay, nhưng đợi Tiểu Tề Tử nghĩ được cách, rồi qua đại thần thảo luận, thực thi, thu bạc về, chỉ e cũng mất nửa tháng tới một năm, không giải quyết được vấn đề trước mắt.

Hoàng đế trẻ không suy nghĩ nói luôn:

- Vậy không để họ thảo luận nữa.

- Hồ đồ.

Hoàng thái hậu nghiêm mặt lại:

- Đại sự cỡ này không thương lượng với quần thân làm sao có thể biết được tệ nạn mà cải thiện.

Hoàng đế trẻ nghe thế vội nhận sai, tiu nghỉ nói:

- Đường cử nhân, cách của ngươi tuy hay nhưng không được rồi.

- Vậy không bằng để Tề công công thương lượng với đại thần trong triều.

Đường Kính Chi vọt miệng nói:

- Đúng đúng, đơn giản vậy thôi, trẫm gần đây bận bịu nhiều, hồ đồ mất rồi.

Hoàng đế thì vui rồi, nhưng Đường Kính Chi thì hối hận không thôi, vì y bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Toàn công công, hiện mấy vị thái giám được hoàng đế trọng dụng, mình nói câu này tước giảm đại quyền thao túng của Tề công công, phải biết đây là miếng bánh béo bở.

Đường Kính Chi cúi đầu xuống, quyết định không nói gì nữa, không khéo mang họa vào thân.

Đôi mắt tuyệt đẹp của hoàng thái hậu nhìn qua nhìn lại trên người Đường Kính Chi đánh giá :" Người này phán đoán trước thiên tai, lại biết lợi dụng nạn dân khai hoang, không phải là hạng thông minh kiểu mọt sách, y không có cách hóa giải tình trạng quốc khố thiếu thốn của triều đình sao?"

Nghĩ vậy, hoàng thái hậu tính dọa y một trận, xem y có cách kiếm tiền hay không:

- Hoàng thượng, lần này khâm sai nam hạ chém tham quan, tịch thu tài sản kiếm được hơn trăm vạn, tuy không đủ chẩn tế nạn dân, nhưng cũng đủ hóa giải tình thế cấp bách, nếu lúc này triệu Mạnh khanh về, hoàng thượng kiếm đâu ra tiền mua lương?

Hoàng thượng nhíu mày suy nghĩ.

- Theo ai gia thấy không bằng cứ để Mạnh khanh tiếp tục xuống phía nam, hành sự cẩn thận, nếu như Điền Cơ, Trịnh Thắng có ý đồ tạo phản thật hẵng triệu về kinh cũng không muộn.

Lời này tức thì làm Đường Kính Chi tái mặt.

Tình thế Lưu Châu hiện giờ rất căng rồi, trước khi y đi, Trịnh Thắng đã đồng ý kết thông gia với Điền Cơ, chỉ cần khâm sai kia tiếp tục đi về phía nam, bọn chúng tạo phản ngay, tới khi đó bọn chúng sẽ đưa tới khống chế Lạc thành, Đường gia bị diệt môn là điều không cần nghi ngờ gì nữa.

- Hoàng thái hấu, tình hình Lưu châu đã cực kỳ nghiêm trọng, vạn vạn lần không thể để khâm sai nam hạ nữa.

Ở nhà có nãi nãi, có bao nhiều kiều thê mỹ thiếp của y, có huynh đệ, tộc nhân của y, Đường Kính Chi không để ý nhiều nữa, quỳ xuống dập đầu liên hồi.

- Ài! Đường cử nhân, ai gia và hoàng thượng cũng vì quốc khố trống rỗng cũng không còn cách nào khác, ai gia sẽ bảo hoàng thượng truyền chỉ lệnh Mạnh đại nhân cân nhắc hành sự, nhất định không ép quan viên Lưu Châu làm phản.

Tên khâm sai đó đi đến đâu giết tới đó, ác danh sớm truyền khắp năm châu phương nam rồi, Đường Kính Chi đâu dám để hắn đi về phía nam thêm một bước nào nữa:

- Học sinh có cách kiếm tiền, chỉ có điều ...

Nói tới đó Đường Kính Chi nhìn về phía số quan viên còn lại.

Hoàng thái hậu hiểu Đường gia và đám Điền cơ đã vào tình trạng không đội trời chung, nên cố ý dọa Đường Kính Chi, không ngờ y có cách thật, mắt phượng sáng lên, quả y như rằng ...

- Đường cử nhân tứ nói thoải mái, đây toàn là tâm phúc của trẫm.

Hoàng đế trẻ rất ấn tượng về thủ đoạn kiếm tiền của Đường Kính Chi, nên rất mong đợi cách y sắp nói ra, trong đó có phần thuần túy chỉ vì tính ham chơi, thích thứ mới mẻ.

Có điều Đường Kính Chi lại cúi đầu xuống không nói nữa.

- Các ngươi lui cả đi.

Hoàng thái hậu đoán cách này không đẹp đẽ gì, người biết càng ít càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.