Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 381: Hiến thuốc



Hồ thái y hiện là vị y sư có phẩm cấp cao nhất trong hoàng cung, thường ngày chỉ xem bệnh bắt mạch cho người thuốc cấp bậc tần phi trở lên, càng phụ trách trực tiếp theo dõi sức khỏe của hoàng thượng, chuyên trị các chứng bệnh cảm mạo phong hàn, cho nên không có ý chỉ của hoàng thượng dù là hoàng hậu cũng không thể lệnh ông rời cung khám bệnh cho người thân.

Thái giám kia lĩnh chỉ đi tìm Hồ thái y còn Đường Kính Chi thì do một tiểu thái giám dẫn đường, rời hoàng cung trước.

Đợi ở cửa hoàng cung không lâu thì thấy thái giám trung niên dẫn một quan viên mặt bổ thông, để râu ba chỏm hoa râm, tay ôm hộp thuốc đi tới.

Không cần phải đoán cũng biết là Hồ thái y rồi, Đường Kính Chi chủ động chào hỏi:

- Học sinh Đường Kính Chi thỉnh an Hồ đại nhân.

Hồ thái y cười hiền hòa không nói gì, đỡ hờ y đứng dậy.

Thái giám trung niên nói:

- Hoàng hậu nương nương đang nóng lòng chờ đợi, chúng ta cưỡi ngựa đi cho nhanh.

Hồ thái y tuổi đã cao nhưng gân cốt dẻo dai nhanh nhẹn lên ngựa, cùng hai người còn lại phi gấp tới phủ lễ bộ thượng thư.

Thượng thư cấp bậc chỉ kém nội các đại học sĩ, quan viên tòng nhất phẩm, tuy thế nhìn bề ngoài thì Mạnh phủ tuy cổng cao lớn uy nghi hơn không ít, nhưng diện tích có thể nói thua xa hào phú một phương như Đường phủ, nhưng không có nghĩa là Mạnh phủ ít tiền hơn hay vị Mạnh đại nhân này là thanh quan, có điều ở dưới vành mắt hoàng thượng nên kín đáo một chút vẫn hơn, không thể phô trương quá, hơn nữa kinh thành Ni Lạc Thần đất chật người đông tấc đất tấc vàng, nên chẳng thể xây to.

Trước Mạnh phủ thị vệ hoàng cung đứng kín mít, Đường Kính Chi còn chưa kịp quan sát kỹ xung quanh thì bị thái giám trung niên kéo đi, Hồ thái y kia bước chân cũng vù vù, hơi thở vẫn đều đặn, nhìn là biết am hiểu đạo dưỡng sinh.

Rẽ trái quẹo phải một hồi chóng cả mặt, ba người tới tới trước hậu viện Mạnh phủ, thị vệ cung nữ đứng dọc từ cổng phủ tới tận nơi này, đám thị vệ thì mặt nghiêm mắt thẳng, đứng như tượng, đám cung nữ lại tỏ ra hứng thú với y, đưa mắt nhìn theo.

Đường Kính Chi chưa vào hậu cung, chủ yếu chỉ nhìn thấy thái giám thị vệ, nên dù đi rất nhanh, không kịp ngó nghiêng phủ thượng thư nó ra làm sao, nhưng cung nữ y lại nhìn rất kỹ, tuy không phải nàng nào cũng quốc sắc thiên hương, nhưng được cái mặt mũi thanh tú vóc dáng cân đối, tuy khuôn mặt muôn vẻ song vóc dàng cao thấp gầy béo như cùng dập một khuôn, nhất là bọn họ mặc phục sức y trang nhau nên trông rất thích mắt.

Bọn họ vừa tới cửa hậu viện thì vừa vặn gặp một lão giả tuổi chừng sáu mươi, mặt mày có vẻ lo lắng đi ra.

- Nô tài thỉnh an Mạnh đại nhân.

Thái giám trung niên quỳ xuống thi lễ:

Hồ thái y và Đường Kính Chi thì chỉ khom lưng thi lễ.

Vị đó là lễ bộ thượng thư Mạnh Khiêm, ông ta chẳng để ý tới thái giám trung niên và Đường Kính Chi, đỡ hờ Hồ thái y, nói:

- Đứng dậy đi, mấy ngày qua tiện nội sinh bệnh, nhưng ương ngạnh như trẻ con không chịu uống thuốc, hôm nay phải làm phiền Hồ thái y rồi.

- Mạnh đại nhân khách khí, đây là bổn phận cả hạ quan.

Hồ thái y đứng dậy đáp:

Thái giám trung niên thấy bọn họ khách khí chào hỏi nhau, sốt ruột xen vào:

- Mạnh đại nhân, hoàng hậu nương nương đang đợi nô tài phải đưa Hồ thái y và Đường cử nhân vào ...

Mạnh Kiêm không nhận ra Đường Kính Chi, lúc đầu không để ý còn nghĩ là thư đồng gì đó của Mạnh Khiêm, ai ngờ không phải, đừng nói là phủ thượng thư, dù là Đường phủ cũng không thể để nam nhân xa lạ tùy ý vào hậu viện, nhíu mày nói:

- Trình công công, vị Đường cử nhân này là ...

- Bẩm đại nhân, Đường cử nhân do hoàng thượng hạ chỉ phái tới xem bệnh cho Kim phu nhân.

Nghe nói là người hoàng thượng phái tới, Mạnh Khiêm dù không vừa lòng nhưng không dám ngăn cản, do dự một chút để bọn họ tới viện tử của Kim phu nhân.

"Té ra Kim phu nhân là thê tử của thượng thư đại nhân, nãi nãi của hoàng hậu! Chẳng trách có thể kinh động đại giá hoàng hậu tới thăm." Đường Kính Chi lúc này mới biết thân phận Kim phu nhân.

Ba bọn họ đi qua cửa tiểu viện, Trình công công quỳ xuống trước chính phòng, nói:

- Hoàng hậu nương nương, nô tài phụng lệnh hoàng thượng đưa Hồ thái y và Đường cử nhân tới xem bệnh cho Kim phu nhân.

Hoàng hậu ngồi bên giường, tay cầm chén ngọc khuyên Kim phu nhân uống thuốc, vì còn cách một gian phòng nên không nghe rõ, vội lệnh:

- Đi vào đi.

Đường Kính Chi đi sau cùng theo hai người kia đi vào, qua ngưỡng cửa là ngửi thấy mùi đàn mộc thoang thoảng, loại mùi này có tác dụng ngưng thần, hỗ trợ ngủ say, y chưa kịp nhìn nhiều thì hai người đi trước đã bước qua rèm cửa, nên bước nhanh theo, tiếp đó thấy hoàng hậu đương triều.

Vị hoàng hậu này tuổi chừng mười sáu mười bảy, mặc váy vàng mũ phượng xinh đẹp tuyệt trần, mi như trăng non, mắt tựa thu thủy, rèm châu trên mũ phượng rủ xuống càng làm tăng thêm mấy phần ý vị, thấy y đi vào tỏ vẻ kinh ngạc, môi anh đào hơi há ra, muôn phần quyến rũ.

Mạnh hoàng hậu không ngờ ngoài thái y còn có một thanh niên tuấn tú, hơi sửng sốt rồi giao chén ngọc cho thiếu nữ váy hồng bên cạnh, tay để trước bụng, mặt nghiêm lại, ngồi thật ngay ngắn.

Đường Kính Chi lúc quỳ xuống thỉnh an, ánh mắt không chịu thành thực liếc nhìn phía trước, vừa vặn thấy cổ tay Mạnh hoàng hậu cầm chén thuốc lộ ra ngoài một đoạn, thầm nhíu mày.

Mạnh hoàng hầu nghiêm nghị nói:

- Đứng dậy cả đi, Hồ thái y, Kim phu nhân gần đây tuổi cao, tính tình chuyển biến lớn, như quay về thời trẻ con vậy, ăn cơm phải dỗ, uống thuốc chê đắng, người bên cạnh khuyên thế nào cũng không uống, ông thấy phải làm sao?

- Bẩm hoàng hậu, loại bệnh này của Kim phu nhân trong cổ thư đã có ghi chép, loạn chứng do tuổi tác gây ra, không thể chữa trị, điều duy nhất có thể làm là dỗ phu nhân vui như dỗ trẻ con, phu nhân vui vẻ rồi sẽ tự động uống thuốc.

Hồ thái y đứng dấy lắc đầu đáp:

Kim phu nhân là chính thê của Mạnh Khoan, năm nay đã trên sáu mươi, sở dĩ gọi bà là Kim phu nhân vì sau khi tân hoàng đăng cơ, hạ chỉ phong bà làm tứ phẩm cáo mệnh phu nhân, "Kim phu nhân" là phong hiệu ngự tứ.

Mạnh hoàng hậu nghe thấy không có thuốc chữa trị thì chỉ biết thở dài, lệnh Hồ thái y tìm Kim phu nhân bắt mạch, Đường Kính Chi thì từ đầu tới giờ vẫn đứng bên cửa, mặt có vẻ trầm tư.

Hồ thái y đi tới bắt mạch cho Kim phu nhân, xác định đúng là chỉ ngẫu nhiên mắc phong hàn, không có gì đáng ngại, có điều Kim phu nhân tuổi cao, nếu không uống thuốc ngay, để bệnh xấu đi sẽ có hậu quả không dám tưởng tượng.

Tới đây thì Hồ thái y cũng hết cách ông ta có thể bốc loại thuốc tốt nhất, nhưng Kim phu nhân có uống hay không phụ thuộc vào người bên cạnh bà ta.

Xác thực là phong hàn rồi Đường Kính Chi mới khom lưng đi lên nói:

- Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng sở dĩ muốn học sinh tới đây là vì học sinh có biện pháp khắc phục chuyện Kim phu nhân không chịu uống thuốc.

Rồi lấy bình ngọc màu xanh trong lòng ra:

- Trong bình ngọc này chứa dược hoàn chữa phong hàn, mỗi ngày uống ba lần, mỗi lần hai hai viên, tôi đa hai ngày sẽ bình phục.

Hoàng hậu ra hiệu cho thiếu nữ váy hồng trình lên, lấy ra một viên ngửi thử rồi để Hồ thái y kiểm tra.

Hồ thái y cũng lần đầu tiên gặp loại thuốc này, xem xét thật kỹ dược hoàn mấy lần mới nhíu mày nói:

- Thứ dược hoàn này đúng là luyện chế từ các loại thuốc trị phong hàn, nhưng trị bệnh được hay không thì vi thần không dám khẳng định.

- Bẩm hoàng hậu nương nương, thứ thuốc này do đích thân tiện nội chế luyện thành, cứu chữa cho vô số nạn dân Lạc thành, tuyệt đối không có vấn đề.

Đường Kính Chi tự tin nói:

Nhưng người mắc bệnh là nãi nãi của Mạnh hoàng hậu, nàng không dám qua loa, trầm ngâm một lúc lâu lại hỏi:

- Hồ thái y, ông thực sự không còn cách nào để Kim phu nhân uống thuốc sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.