Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 523: Đáng chết



Ngọc Nhi nhân lúc bên ngoài lại ồn ào ăn uống, lẻn ra sau nhà, nhẹ nhàng thi triển khinh công nhảy lên mái nhà, tới phòng tân hôn, lặng lẽ cậy một viên ngói ra, cẩn thận chùm áo choàng không cho ánh sáng mặt trời lọt xuống, nương theo khe hở nhỏ nhìn vào.

Chỉ thấy trong phòng khắp nơi màu đỏ rực, đầy không khí ngày hỉ, hai cây nến đỏ cháy mạnh, chiếu sáng căn phòng, Mặt Rỗ lại giờ trò cũ múa may làm phép một hồi đốt cháy một tờ giấy.

Tân nương nhìn thấy cảnh thần kỳ này thì ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

Mặt Rỗ nhìn tân nương tử thầm thở dài tiếc nuối, rắc tro vào cốc rượu trên bàn chứ không phải rượu hắn mang theo, uy nghiêm nói:

- Uống thánh tửu đi.

Tân nương tuổi mới đôi tám, nữ nhi nông hộ, làn da hơi đen, song mi cong mắt ướt, cánh môi anh đào, rất là xinh đẹp, thấy hộ pháp đại sư rắc tro vào rượu thì ghê ghê, nhưng mà sợ hãi phép thuật của hắn, không dám chối từ, uống hết chén rượu.

Tân nương uống chén rượu xong, má hây hây đỏ, mắt long lanh nước làm Mặt Rỗ ngứa ngáy, đây là tân nương tử đẹp nhất mà hắn từng gặp, nếu đúng theo kế hoạch tân nương tử sẽ uống rượu trộn xuân dược của hắn, tiếp đó hắn muốn làm gì thì làm rồi, tân nương tử vị lừa gạt thất thân, vì trong sạch sợ mất trượng phu, nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám nói ra, hơn nữa hắn sẽ truyền dạy cho tân nương tử một thủ pháp che dấu đã không còn trong trắng, mọi chuyện kín như bưng.

Tiếc là hôm nay vị công tử quyền quý kia cần gấp, cân nhắc thiệt hơn một hồi, Mặt Sẹo đọc bừa mấy câu vô nghĩa coi như thi pháp ban phúc cho tân nương.

Nửa tuần trà thoáng cái đã qua, Đường Kính Chi đứng dậy, vẫy tay gọi vợ chồng Trương Đại Sơn tới, lấy ra năm lượng bạc đặt lên bàn:

- Đây là tiền cơm của bọn ta, số dưa coi như là tiền mừng cho đôi tân nhân, chúc trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.

- Thế này, thế này thì nhiều quá ạ, tiểu nhân không dám nhận đâu.

Trương Đại Sơn thấy số tiền lớn thì xua tay liên hồi:

Bà nương của hắn thì lớn gan hơn nhiều, lần này vì cưới vợ đẹp cho Trương Nhị Sơn trong nhà phải tiêu tốn khá nhiều rồi, chỗ bạc này sẽ bù đắp lại rất nhiều, sau này nhị đệ có con không phải lo lắng nữa, tươi cười cám ơn.

Đường Kính Chi cáo từ, sau đó sai người đi thúc dục tên Mặt Rỗ, ở trong tân phòng, Mặt Rỗ đáp vọng ra rồi nhanh chóng xuất hiện.

Lúc này Đường Kính Chi đã lên ngựa, nhìn Mặt Rỗ, thấy y phục của hắn vẫn phẳng phiu chỉnh tề, trong tân phòng hẳn không xảy ra chuyện gì cả, không nói một lời thúc ngựa rời đi, xưởng vệ tự phân người chợ theo ba người của Bồ Đề giáo.

Đoàn người đi được chừng nửa canh giờ, Đường Kính Chi thấy khu vực này hoang vắng, trước mắt không có thôn, sau lưng không có ruộng, tầm nhìn thoáng đãng, liền kéo cương dừng ngựa lại.

Đám xưởng vệ cũng dừng ngựa theo, Trương Lượng vì dừng ngựa quá gấp, đụng tới vết thương trên lưng, đau tới méo mặt, nhìn Đường Kính Chi đầy oán độc.

Đường Kính Chi quay người lại, dùng roi ngựa chỉ vào tên Mặt Rỗ:

- Ném xuống, cứ cho một trận roi rồi tính sau.

- Vâng.

Xưởng vệ chẳng cần biết nguyên cớ nhận lệnh ngay, đẩy Mặt Rỗ ngã lăn xuống ngựa, tuy hiện trời chuyển ấm, nhưng mặt đất vẫn lạnh cứng, Mặt Rỗ đang mơ mộng không bao lâu sẽ kiếm được một khoản lớn, nói không chừng còn có cơ hội gần gũi với tiểu thư nhà quan, đám nông phụ thôn quê tay thô da sần làm sao so sánh nổi, không ngờ bất thình lình bị đẩy ngã nhào xuống đất cứng, la lên như heo bị chọc tiết.

Hồ An tâm tư linh hoạt, gọn gàng rời ngựa, vung roi lên quật túi bụi lên người mặt rỗ.

- Á, á ... Các ngươi là ai mà dám đánh người ... Ta là hộ pháp của Bồ Đề giáo, là đồ đệ của Bồ Đề lão tổ, mau dừng tay đi ta sẽ tha thứ cho, nếu không Bồ Đề lão tổ sẽ giáng họa.

Mặt Rỗ lăn lộn trên mặt đất né đồn, chỉ một lúc la oai oái, không còn dám cao giọng nữa:

- Á, đừng đánh đừng đán nữa, cầu xin các ngươi đừng đánh nữa.

Hồ An và mấy xưởng vệ ra tay đều là cao thủ võ công thượng thừa, bọn họ ra tay thì người đúc bằng sát cũng chẳng chịu nổi, huống hồ là hạng lừa gạt như Mặt Rỗ.

Hai tên tiểu đồng không bị đánh đòn, nhưng thấy Đường Kính Chi đột nhiên trở mặt sở hết hồn, xuống ngựa quỳ lạy luôn mồm xin tha.

Đường Kính Chi không làm khó hai tên tiểu đồng, chỉ lạnh lùng nhìn tên Mặt Rỗ bị đánh cho máu me be bét, kêu gào thảm thiết, tới khi từ đường bọn họ tới đây có một tuấn mã đen tuyền phi nước kiệu chạy đến.

Người cưỡi con ngựa đen đó không phải ai khác mà là Ngọc Nhi, Đường Kính Chi dặn nàng đi được một quãng thì thay nữ trang, sau đó quay lại tìm vợ Trương Đại Sơn hỏi vài việc.

Nhìn hai mắt Ngọc Nhi tràn ngập sát khí, điệu bộ như muốn giết người là Đường Kính Chi biết suy đoán của mình đã đúng.

- Tên khốn kiếp này đáng chết.

Ngọc Nhi đến nơi, mắng một câu rồi vung roi quất tên Mặt Rỗ không thương tiếc, làm đạo bào của hắn rách toạc, để lại dấu máu dài trên người, Mặt Rỗ đau tới muốn lịm đi, miệng chỉ còn rên ư hử như chó chết.

Đường Kính Chi không ngăn cản, xuống ngựa đi tới lấy từ trong bọc hành lý của một tên tiểu đồng ra mấy tờ giấy, sau đó mài xoa lên trường bào làm bằng tơ thượng hạng của mình.

Y vừa làm vừa đi tới gần Mặt Rỗ, đám Hồ An sợ chẳng may đánh phải y đều dừng tay lại.

- Các ngươi, các ngươi bằng vào cái gì mà ...

Mặt Rỗ lúc này chỉ còn thoi thóp, thấy đối phương dừng đánh, lấy hết hơi tàn lên tiếng chất vấn, nhưng nói được một nửa thì miệng cứng đơ không nói lên lời.

Những người xung quanh thì kinh ngạc nhìn Đường Kính Chi.

Chỉ thấy y cầm tờ giấy mài lên ống tay áo một lúc, có đốm lửa bùng lên, tờ giấy bốc cháy hệt như những gì Mặt Rỗ làm lúc nãy.

Mánh khóe của Mặt Rỗ cực kỳ đơn giản, chỉ bôi ít phốt pho trắng lên giấy mà thôi. Phốt pho trắng có độ cháy thấp, tầm 40 độ, mà trường bào trên người Mặt Rỗ làm bằng chất liệu lụa, chỉ cho ma sát một lúc là đạt tới nhiệt độ cháy, thế là tờ giấy liền không lửa mà cháy rồi.

Thực ra ở kiếp trước, Đường Kính Chi giỏi nhất là hóa học, hồi rảnh rỗi ở Lạc thành, y cũng đã thử nghiên cứu xem có thể dựa vào sở trưởng này làm cái gì kiếm tiền không, hai thứ y nghĩ tới đầu tiên là xà phòng và kem đánh răng, đây là hai thứ thiết yếu của cuộc sống, nếu thành công đảm bảo con cháu Đường gia dựa vào nó sống an nhàn mấy trăm năm nữa.

Mới đầu y rất háo hức, bỏ liền năm ngày mày mò nghiên cứu thực nghiệm, cuối cùng cũng thành công, trước tiên xà phòng khá dễ làm, chẳng mấy chốc y có đồ thử nghiệm, quả nhiên vết mỡ màng trên áo vốn tốn công giặt tẩy bị nó đánh bay dễ dàng, thành công làm y bỏ thêm ba ngày nữa cải tiến, tìm cách trông sao cho nó màu mè đẹp đẽ cùng hương thơm một chút, nhưng tới ngày thứ tư da y ngứa ngáy, còn mấy bộ y phục đem làm thí nghiệm chỉ mấy lần giặt thì cái bục mủn, cái bạc hết cả màu.

Đường Kính Chi mới phát hiện thứ mình làm ra giống mấy thứ chất tẩy hơn là xà phòng, làm sợ hãi không dám thử kem đánh răng mới ra lò.

Từ đó y cũng tuyệt luôn ý định làm xà phòng kiếm tiền, đơn giản công nghệ thời đó không cho phép, thiếu cung cụ chiết tách cùng chưng cất hóa chất.

- Nói đi, giáo chủ Bồ Đề giáo các ngươi là ai, vì sao sáng lập Bồ Đề giáo.

Đường Kính Chi vứt tờ giấy cháy dở lên người Mặt Rỗ, lãnh đạm hỏi:

Mặt Rỗ sợ bị cháy, lăn người tránh, hắn sợ mất vía rồi, lắp bắp nói:

- Ta, ta không hiểu ngươi nói cái gì.

Đường Kính Chi chẳng nhiều lời, đi lui lại mấy bước, đám Hòe An không cần nói tự hiểu, vung roi đánh tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.