Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 525: Người nhà vẫn hơn



Đường Kính Chi phát hiện nơi này có những tòa nhà rất cao, tới tận bảy tầng, không phải làm bằng gỗ, mà xây bằng gạch, đá, không có vôi vữa xi măng, người thiết kế ra những tòa nhà này ắt phát huy giới hạn chịu đựng cũng như phối hợp ở mức cao nhất.

Đang nhìn ngắm những công trình tự hào của người dân nơi đây thì Hồ An cưỡi ngựa đi tới báo:

- Bẩm bá quan, thuộc hạ của hạ quan đã tìm được khách sạn, mời bá gia tới khách sạn nghỉ ngơi.

Lần này cũng vẫn là một khách sạn xa hoa, nhưng có vẻ Hồ An đã rút kinh nghiệm, không thuê phòng ở khách sạn nhiều tầng nữa, khách sạn này có tiểu viện biệt lập cho khách cao quý nhất.

Tới tiểu viện, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi vào phòng tắm rửa, Hồ An thì đi tìm thuộc hạ, căn dặn chuyện an toàn, cùng với vẽ tranh Mặt Rỗ, đề phòng lúc nào đó không cẩn thận để hắn chạy mất.

Song nào biết rằng vì bọn họ không tị hiềm, cho nên Mặt Rỗ từ những mẩu đối thoại của bọn họ đã nghe ra toàn bộ số người đi theo vị bá tước trẻ đều là người của nội xưởng, hắn sợ vỡ mật rồi còn dám chạy sao được nữa?

Nội xưởng chủ yếu đối phó với quan lại và quyền quý, dân thường rất ít được gặp, chỉ nghe lời đồn thồi là chính, nhưng đến quan còn sợ, sao dân không sợ?

Đường Kính Chi tắm rửa bố trí mọi việc xong, Hồ An dẫn bọn họ tới một tửu lâu tên Tụ Hương Các, được hắn giới thiệu đây là tửu lâu có tiếng nhất Nguyên Tuyền thành, hơn nữa cao tới sáu tầng, vị trí đẹp có thể nhìn ngắm khung cảnh quanh thành.

- Bá gia, hạ quan đã sai thuộc hạ trước trưa mai đem danh sách toàn bộ danh sách phú thương và đại hộ kinh doanh tơ lụa phường thêu nơi này tới cho ngài, hôm nay ngài có thể nghỉ ngơi thêm một hồi, hồi phục sức khỏe, chuyện chạy vặt cứ giao cho hạ quan được rồi.

Tới cửa phòng bao Hồ An cung kính nói:

Đường Kính Chi mỉm cười:

- Ngươi làm việc chu đáo, ta rất yên tâm, có điều chuyện Bồ Đề giáo khiến ta không yên tâm, thế nào cũng phải đi quanh thành điều tra một phen. Còn nữa bảo thuộc hạ ngươi chủ ý trong danh sách đó nhà nào có tiếng xấu tiếng tốt cũng nghe ngóng hết cho ta.

- Làm ăn với chúng ta, kẻ nào dám giở trò ạ.

Hồ An thấy vị bá tước này tuy quản thúc bọn chúng nghiêm khắc nhưng thực tế rất hiền hòa, nên nhắc khéo:

- Bá gia phải chăng có hơi cẩn thận quá rồi không?

Đường Kính Chi rất coi trọng Hồ An, dọc đường đi mọi việc giao cho hắn đều được làm thỏa đáng, thấy hắn đề xuất ý kiến cũng không giận, vì tức là hắn thiện ý giúp mình, nên giả thích:

- Tất nhiên là không kẻ nào dám giở trò gian trá, song so với việc để những kẻ lòng dạ bất lương kiếm được tiền, giao cho thương gia có tiếng tốt có phải hơn không?

Hồ An nghĩ quả nhiên là mình nghĩ đúng vị bá gia này thật ra rất lương thiện, vội khom lưng nói:

- Bá gia suy nghĩ thật chu toàn, hạ quan hiểu rồi, nhất định bảo người dưới nghe ngóng cho kỹ, không để kẻ xấu được lợi.

Miệng nói thế song lòng lại tính khác.

Mấy ngày trước Hòe An đã giới thiệu về Tri châu Hầu Quang Diệu và Tuyên Uy tướng quân Trình Uy, nên hắn lại hỏi có cần tối nay mời hai người này tới tửu lâu uống rượu làm quan không?

Cường long khó ép địa đầu xà, Đường Kính Chi sau khi tìm được người hợp tác còn cần người giúp nghiêm tra đả kích kẻ làm hàng nhái, nên gật đầu sai Hồ An đi viết thiệp mời khách.

Đến đây rồi cũng không thể không gặp hai vị trưởng quan cao nhất vùng được, đó là vấn đề lễ tiết, thể diện phải suy nghĩ cho chu toàn.

Chỉ có hai người ăn, nên không gọi nhiều món, có điều đầu bếp nơi này nấu ăn rất ngon, vô cùng vừa miệng.

- Tướng công, thiếp thấy chàng không nên gắng quá, chúng ta còn đi nhiều mà, ăn song nghỉ ngơi chút đi.

Ngọc Nhi nhìn tướng công thư sinh má hơi hóp đi, da mặt hơi sạm đen, lo lắng nói:

- Mấy ngày qua đi đường mệt quen rồi, về khách sạn cũng không ngủ được, ăn xong ta định đi quanh thành xem xét, không phải là cưỡi ngựa đi gấp, chúng ta thong thả đi quanh ngó nghiêng, cũng không mệt.

Đường Kính Chi gắp cho nàng một miếng thịt, Ngọc Nhi rất thích ăn thịt, hơn nữa nàng vận động nhiều không sợ béo:

- Nàng thử món này đi, ngon lắm.

Ngọc Nhi thấy tướng công thư sinh quyết ý rồi, chỉ thở dài, không khuyên nữa.

Ăn cơm xong, Đường Kính Chi không để người nội xưởng đi theo, chỉ hai người sóng vai lên phố.

Đám người nội xưởng tuy đều thân mang tuyệt kỹ, mỗi người có bản lĩnh độc đáo riêng, nhưng sau khi vào nội xưởng thì đã rất ít khi động thủ với người khác rồi, đa phần nhiệm vụ bọn họ là điều tra theo dõi, không thì dẫn người đi xét nhà.

Nói chung là an nhàn sung sướng quen rồi, thấy Đường Kính Chi nói không cần đi theo, tất nhiên vui vẻ ngay, nửa thì ngồi về khách sạn ngủ vùi, nửa rủ nhau đi đánh chén, bù lại những ngày ăn uống kham khổ.

Đường Kính Chi ra phố đi lang thang không mục đích một hồi, quả nhiên không lâu sau có người đi sát qua vai bảo y đi theo, vòng trái rẽ phải một hồi tới chỗ vắng vẻ, phía trước có người quen thuộc đi tới, quỳ gối xuống:

- Nô tài thỉnh an Nhị gia, Ngọc di nương.

Người này chính là Đường Uy, từ lúc rời Ni Lạc Thần, hắn đi một mình tới liên hệ với ám vệ Đường gia bố trí ngầm bảo vệ chủ tử, bọn họ có giao ước ngầm về cách liên hệ, nên dễ dàng tìm thấy nhau.

Hôm nay Đường Kính Chi lên phố chính là để gặp Đường Uy:

- Đứng dậy đi, ngươi tới đây được mấy ngày rồi? Có nghe ngóng được tin tức gì hữu dụng không?

- Bẩm Nhị gia, nô tài đã tới được ba ngày, từ ám vệ trú ở nơi này được biết nơi này có tổng cộng 16 đại thương kinh doanh vải vóc tơ lụa, trong đó có ba nhà không phải người bản địa. Thương hộ bản địa có Dư gia, Trịnh gia, Đặng gia và Phương gia là tiền nhiều thế mạnh nhất.

Đường Uy đem toàn bộ tin tức nghe ngóng được báo cáo tỉ mỉ:

- Dư gia và Phương gia là cửa hiệu trăm năm đương địa, có nên rất giữ gin tên tuổi. Trịnh gia và Đặng gia thanh danh binh thường, song có vẻ như bọn họ có quan hệ không tầm thường với thế gia nào đó ở phương nam, mấy năm nay luôn có được những loại vải mới nhất, tốt nhất trước hai nhà kia, tiếng tăm đang cực thịnh.

Dù sao ám vệ là người trong nhà làm việc chu đáo, lại phụ trách điều tra thương nghiệp nhiều năm, tất nhiên biết cần điều tra cái gì, Đường Uy không cần nói rõ, qua cách hắn giới thiệu là Đường Kính Chi hiểu rồi, đối tượng hợp tác lần này nên đặt ở Phương gia và Dư gia, bọn họ bị Trịnh gia và Đặng gia qua mặt, nhất định rất nóng lòng phục hồi vinh quang xưa, mình mang tới món làm ăn hời lại độc nhất vô nhị, với họ mà nói không khác gì tặng than trong tuyết.

Ngoài ra nếu như hai nhà đó đồng ý, y còn có thể làm trung gian giới thiệu cho bọn họ Tần gia, để bọn họ có nguồn hàng tốt nhất, y có rất nhiều ưu thế trong việc mặc cả với hai nhà này.

Chỉ tiếc là Bàng Việt và Từ Thức còn chưa mở rộng được mạng lưới tiêu cục tới Hải Châu và Liễu Châu, nếu không để tiêu cục của bọn họ áp hàng nữa thì có thể tối ưu hóa lợi nhuận rồi.

Càng nghĩ càng thấy chiêu mở tiêu cục của hai tên quái vật đó thật cao minh.

Đường Kính Chi đem chuyện liên quan tới Bồ Đề giáo kẻ một lượt, bảo Đường Uy chú y nghe ngóng, còn y định cùng Ngọc Nhi tới cửa hiệu của Phương gia và Dư gia xem thế nào.

Dư gia và Phương gia kinh doanh vải vóc ở Nguyên Tuyền thành trăm năm, ở con phố phồn hoa nhất thành có cửa hiệu lớn, cửa hiệu cực lớn, nhưng mặt ngoài không xa hoa, tường cột lấy sắc đen làm chủ, mái ngói rêu phong, bảng hiệu cũng cũ kỹ, mang một vẻ tang thương cổ kính vô cùng độc đáo.

Nếu không có đủ thời gian lắng đọng, tuyệt đối không đem lại cảm giác trực quan như thế.

Ở Lạc thành, Đường gia cũng có những cửa hiệu như thế.

Chỉ nhìn bề ngoài là không ai dám xem thường hai nhà này, có điều như thế càng tốt, có thực lực, có danh tiếng, có uy tín trăm năm, sau này hợp tác càng ổn định.

**

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.