Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 566: Binh biến



Ngồi trong doanh trướng, Thuận vương nhắm mắt dưỡng thần, hắn cần trấn tĩnh tuyệt đối để có thể chỉ huy chính xác hành động trọng yếu đêm nay.

Hắn sẽ dẫn quân đánh vào từ cổng tây, Nhị hoàng tử vài cửa đông, còn các hoàng tử khác thế lực nhỏ hơn, hợp lực đánh cửa bắc.

Thực lòng vì hoàng đế đại ca kia hắn không coi vào đâu, trừ hiếu thuận đáng khen ra thì một là văn tài bình thường, hai là võ lược bình thường; ba bà không có bản lĩnh trị thiên hạ; bốn sủng tín gian hoạn; năm là sau khi lên ngai vàng, không chịu nghe can gián; sáu bất chấp đạo lý nhân luân, có tình cảm với muội muội; bảy ...

Tóm lại, vị đại ca đó trừ may mắn sinh ra với thân phận trưởng tử thì không có điểm nào bằng hắn được.

Thuận vương đang trầm tư, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó một tướng lĩnh lưng hổ tay vượn, râu đen dài, khoác khôi giáp sáng bóng, cầm cương đao còn nhỏ máu đi vào, quỳ xuống bẩm báo:

- Vương gia, toàn bộ những kẻ không phục cùng tai mắt của các vị hoàng tử khác phái tới đã bị mạt tướng lệnh cho người chém chết hết rồi.

- Ừm.

Thuận vương khẽ gật đầu, giọng kiên định, sắc mặt nghiêm nghị, khí thế vương giả bất khả xâm phạm phát ra khiến người gặp qua hắn bất giác bị thu hút, thứ mà hoàng đế trẻ không hề có:

- Cho quân sĩ ăn no, đúng giờ theo ám hiệu tấn công vào cửa tây, bắt lấy hoàng thượng, hoàng thái hậu và đám Tề Đức Thịnh.

Quan Thành cảm nhận được khí thế của Thuận vương, đầu càng cúi xuống, trước kia hắn chinh chiến phương bắc, cũng thấy khí phách oai hùng này trên người Vương lão tướng quân:

- Xin vương gia yên tâm, mạt tướng nhất định không phụ sự ủy thác.

Thuận vương dùng thủ đoạn sấm xét giết toàn bộ tướng lĩnh không phục tùng, mặc dù khiến số ít binh sĩ sinh biến, nhưng với uy vọng và binh lực tuyệt đối của hắn, nhanh chóng dẹp loạn, chỉ tổn thất vài ba nghìn người.

Cùng lúc Thuận vương diệt trừ kẻ đối lập, đám Nhị hoàng tử cũng dùng mọi thủ đoạn củng cố thế lực của mình, tiêu diệt kẻ chống đối, nếu không một khi dùng binh có kẻ làm loạn, phối hợp với quân đội của hoàng đế, bọn chúng hai mặt thụ địch, chỉ còn đường thất bại.

Thời gian trôi đi, mặt trời đỏ như máu ngả về phá tây, báo trước một đêm không yên bình.

Lúc này Đường Kính Chi cũng bận tối mặt, chạy đi chạy lại gần gãy chân.

Mặc dù y và hoàng đế đã có an bài trước rồi, nhưng tới lúc sắp động thủ, y vẫn không yên tâm, nhất định tới từng điểm bố trí, xem xét đảm bảo không sơ hở cả chuyện nhỏ nhặt nhất.

Trời đã tối, đứng trên tường thành hoàng cung, nhìn xa xa phố xá lặng ngắt, bách tính đã được bộ đầu nha dịch nha môn cảnh báo trốn hết vào trong nhà, không khí nặng nề tràn ngập khắp nơi.

Mấy tháng rồi lười biếng không luyện võ chăm chỉ nữa, phi châm lụt nghề đi nhiều, vả lại trong cuộc chiến thế này tác dụng phi châm không nhiều, Đường Kính Chi kiếm thứ vũ khí khác phòng thân.

Y thấy kiếm đao ngắn quá không an toàn, cho nên sai người đi vào kho binh khí lấy cho mình một cây hồng anh thương. Hồng Anh thương dài gần một trượng, mũi thương sắc nhọn, đoán chừng đâm toàn lực có thể xuyên qua lớp giáp mỏng.

Kinh thành Ni Lạc Thần lúc chập tối dưới những tia sáng còn sót lại của tịch dương trở nên vô cùng uy phong hùng vĩ, tường thành cao hơn bảy trượng để lại đằng sau nó từng tối u ám, bên trên tường thành sừng sững thách thức năm tháng đó, có những lỗ rất sâu, tựa hồ dùng vũ khí lớn tạo ra.

Những lỗ đó là minh chứng lịch sử cho cuộc chiến thảm liệt nhất nghìn năm trước, khi ác ma đại đế kia tổ chức ba mươi vạn đại quân, vây công nhiều tháng trời, cuối cùng chính ác ma kia bảy lần đích thân cầm đao đánh lên tường thành mới hạ được nó, kéo màn kết thúc cho người Đường tộc làm chủ vùng đất này.

Tường thành loang lổ vết sẹo đó hơn nghìn năm qua chưa từng bị công phá.

Đội trưởng quân thủ thành Lý Tiết đứng trên cổng thành cao nhìn về đằng xa, phía cuối tầm nhìn bắt đầu chỉ còn là một vùng u tối, trừ ruộng lúa, đồng hoang và rừng cây ra, thì không còn nhìn thấy gì nữa, những người dân cuối cùng đi qua cổng, cầu treo được kéo lên, song Lý Tiết có cảm giác rất bất an.

Rầm rầm rầm ...

Mấy trăm quân sĩ trấn thủ cửa tây đang ngáp vặt đợi giao ban về nhà ăn cơm rồi đánh một giấc no say chợt thấy mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa như sấm rền từ phương xa truyền tới.

Đáng thương cho đám quân sĩ thủ thành còn chưa một lần ra chiến trường, quanh năm gác cửa tuần tra, quát tháo bách tính, chấn kinh một lúc mới định thần lại được.

- Chẳng lẽ có kẻ muốn tạo phản.

Một quân sĩ nhớ tới mấy ngày qua trong kinh rất khác thường, nói với giọng không chắc lắm.

Một tên khác run run:

- Vậy có nên gõ chuông cảnh báo không?

Cũng chẳng thể trách bọn họ do dự, không gõ chuông cảnh báo theo huấn luyện thường ngày, vì cả đời bọn họ chưa từng thấy bóng dáng chiến tranh hiện diện ở kinh thành, hơn nữa cái chuông kia cũng đâu phải có thể đánh tùy tiện, chẳng may báo động sai kinh động tới hoàng đế là đầu chuyển nhà ngay.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, dù không có kinh nghiệm nghe tiếng vó ngựa đoán số người, ai cũng biết nhân mã sắp tới kia cực đông, viên đội trưởng Lý Tiết hoảng loạn lớn tiếng hô:

- Go, gõ chuông cảnh báo ngay ...

Hắn chưa dứt lời thì trong thành đột nhiên bùng lên tiếng hò hét, đồng thời từng nhóm quân sĩ mặc giáp nhào bổ vể phía bọn chúng.

Tới giờ mấy quân sĩ thủ thành mới chậm chạp khẳng định: Có kẻ muốn tạo phản rồi.

Quân sĩ đứng trên tháp canh lập tức ra sức đánh chuông.

" Coong! Coong! Coong! .."

Tiếng chuông lớn vang lên, tiếp đó các tháp canh khác cũng lập tức lan truyền chẳng bao lâu vang vọng từng ngóc nghách của thành phố lịch sử ngàn năm.

Bách tính Ni Lạc Thần không biết bao nhiêu năm chưa gặp chiến sự rồi, người nào còn chưa kịp về nhà thì la hét co cẳng chạy cho nhanh, những ai về tới nhà thì vội vàng lấy then cửa lớn ra cài cửa, còn chưa yên tâm lôi cả bàn ghế ra chặn.

Nhà nào nhà ấy thổi tắt hết đèn dầu.

Kinh thành Ni Lạc thần tức thì chỉ còn một mảng tối mênh mông.

- Kẻ đầu hàng không giết.

Quân sĩ, hộ vệ thậm chí là gia đinh thân cường sức tráng trong phủ Thuận vương lúc này đều cầm binh khí xông tới đại môn thành tây, nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chiếm lấy cổng thành.

Binh sĩ ở cổng tây chỉ có chừng ba trăm, những người này nghe tiếng vó ngựa sầm sập bên ngoài, bên trong lại có phản tặc xông tới, kẻ nào kẻ nấy mặt tái me tái mét, hai chân run lẩy bẩy.

- Đứng ngây ra đó làm gì, phóng trên, phóng tên đi chứ.

Viên đội trưởng đá đít tên quân sĩ bên cạnh ra sức quát tháo.

Có một phần quân sĩ tỉnh lại, lúng túng lắp tên, hoảng loạn quá độ, còn chưa kịp nhắm chuẩn đã bắn bừa xuống rồi.

Thuận vương sớm đã có chuản bị, những kẻ xông lên hàng đầu thực chất là quân sĩ tinh nhuệ được chọn ra từ tây doanh, thậm chí trong tay còn có thuẫn bài được lén đưa vào, căn bản không sợ tên bắn.

Sau một loạt tên, những quân sĩ đó đã xông tới gần tường thành, dưới sự dẫn đầu của những người lính kinh nghiệm, gần như không tốn quá nhiều thời gian, người nhà Thuận vương đã xông lên được cổng thành phía tây.

Những quân sĩ lên chiến trường kia như hổ xông vào giữa bầy dê, tả xung hữu đột, quân sĩ thủ thành thì không bỏ chạy cũng sợ cứng người, còn đánh sao nổi.

Quân sĩ chưa lên chiến trường, chưa thấy người chết, chưa tắm máu địch, tới vung đao chém người còn nương tay. Ngược lại quân sĩ chỉ một lần được lên chiến trường tẩy rửa, chẳng những không chùn tay mà còn hai mắt đỏ sậm, hóa thành hổ lang hung ác.

- Á.

Một gia tướng phủ Thuận vương cầm khiên chặn trường thương của đối phương sau đó người xông tới, đao vung lên thành một đường cong, đầu đối phương rơi xuống.

Cái đầu lăn lông lốc trên tường thành bằng đá, người kia còn chưa ngã, cơ thể co giật, máu từ cái cổ mất đầu phun lên như suối, khiến đồng bạn xung quanh sợ mất vía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.