Mộc công công nhắm mắt lại, cẩn thận nghe ngóng bốn phía, xác định không có ai ở gần mới tới trước giường, lấy trong người ra một cái bình nhỏ,
đổ một viên thuốc màu đỏ, đó là Bảo Mệnh Tục Hồn đan, thuốc bí truyền
của hoàng gia, tới cả thái y cũng không biết, dù công hiệu không tới mức cải tử hoàn sinh, nhưng chỉ cần không phải người đang hấp hối, có thể
bình ổn thể trạng, giúp mau chóng hồi phục.
Hoàng thái hậu uống
thuốc xong chừng nửa tuần trà mặt đã có sắc hồng, Mộc công công ngồi
xuống một tay đặt lên vai Hoàng thái hậu truyền công, giúp thuốc mau
chóng phát huy tác dụng, một tay chẩn mạch, đợi tới khi mạch nàng bắt
đầu ổn định trở lại, bấm nhân trung, gọi khẽ:
- Hoàng thái hậu!
Hoàng thái hậu mơ mơ hồ hồ nghe thấy người gọi mình, từ từ mở mắt ra, Mộc
công công thấy vậy, khuôn mặt vô cảm lộ ra nụ cười hiếm có:
- Hoàng thái hậu cuối cùng người đã tỉnh.
- Ừm, Mộc công công, sao ngươi lại ở trong tẩm cung của ai gia?
Hoàng thái hậu hôn mê hơn canh giờ quên cả chuyện xảy ra, tới khi cơn đau ở bụng truyền tới mới nhớ lại tình trạng của mình:
Mộc công công không đáp mà nói nhỏ:
- Hoàng thái hậu, người muốn rời cung thì đây là cơ hội cực tốt.
Hoàng thái hậu biến sắc:
- Kế công công nói với ngươi?
- Xuỵt, Hoàng thái hậu chớ hoảng, hôm nay người cứu Trung Nghĩa bá,
chuyện đã truyền đi rồi, e đám đại thần sẽ không chịu buông tha cho
Trung Nghĩa bá.
Kế công công đặt tay lên môi, nói nhỏ đủ cho một mình Hoàng thái hậu nghe:
- Nếu người muốn rời cung, nô tài sẽ toàn lực thuyết phục hoàng thượng hạ chỉ phát tang cho người, như vậy thanh danh của người không bị tổn hại
quá lớn, Trung Nghĩa bá mặc dù sẽ bị hoàng thượng hạ chỉ giáng tội,
nhưng dựa vào công lao chế tạo ra cái bình giúp dẹp loạn, tính mạng thế
nào cũng giữ được, chỉ bị đuổi về nhà, tới khi đó người có thể theo
cùng.
Hoàng thái hậu nghe mà chấn kinh không thôi, nàng chưa bao
giờ nghĩ ra một kế hoạch lớn mật đến thế, suy nghĩ thấy chuyện đúng như
lời Mộc công công nói, Đường Kính Chi tuyệt đối không thể ở lại kinh
nữa, nếu không tính mạng rất nguy hiểm, im lặng hồi lâu, cuối cùng cắn
răng nói:
- Ngươi an bài đi, ai gia muốn đi.
- Tuân chỉ.
Mộc công công cung kính vâng lời, dặn dò Hoàng thái hậu cứ vờ hôn mê, mọi chuyện cứ để ông ta thu xếp.
- Đợi đã.
Hoàng thái hậu thấy Mộc công công nói xong định đi, gọi lại:
- Cung nữ tâm phúc của ai gia rất chu đáo, ai gia dùng quen rồi, ngươi
nghĩ cách đưa nó đi cùng, còn nữa an táng Kế công công, lo chu đáo hộ ai gia.
- Vâng.
Hoàng thái hậu còn đưa ra ngoài cung được, một cung nữ càng không phải vấn đề gì với Mộc công công:
- Hoàng thái hậu yên tâm, Kế công công sẽ có nơi an nghỉ tốt nhất.
Mộc công công rời đi, Hoàng thái hậu khép mắt lại, lúc đó phản quân sắp đâm vào người Đường Kính Chi, nàng quyết đoán kéo y về sau bảo hộ, từ không muốn y bị hại ra, còn cho rằng Lưu chiêu nghi muốn bắt sống mình, sẽ
không dám làm tổn thương.
Hiện giờ chuyện ầm ĩ tới mức này nằm ngoài dự liệu của nàng.
Thực ra nàng không hôn mê ngay, chỉ nửa tỉnh nửa mê, vẫn biết Đường Kính Chi ôm mình vào lòng khóc lớn, khẳng định trong lòng y có nàng rồi.
Mộc công công nói không sai, hành động đó của cả hai bọn họ căn bản không
thể chấp nhận được, hiện giờ triều đình bất ổn, có lẽ chưa có ai truy
cứu, nhưng tới khi cục diện ổn định lại, chắc chắn có kẻ không chịu bỏ
qua chuyện này, tới khi ấy Đường Kính Chi khó giữ mạng.
Võ tử
tung, văn tử gián, một số gián thần thích nhất là tóm lấy việc làm không đúng lễ gáo của hoàng thất để dâng tấu can gián, mua danh chuốc tiếng.
Những kẻ hám danh hơn sợ chết, tính mạng không bằng cái danh thơm lưu muốn
thủa, hoàng đế có đàn áp cũng không ngăn được bọn chúng dâng tấu đàn
hặc.
Chỉ một cách mình phải chết, hoàng đế hạ chỉ giáng tội Đường Kính Chi, để y rời kinh, tránh đầu sóng ngọn gió, có thế chuyện này mới lắng xuống được.
"Khi đó mình quá lỗ mãng rồi, nhưng, nhưng
chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn y chết sao?" Lúc này trong lòng Hoàng thái hậu rất rối rắm, rất mâu thuẫn.
Có điều nhắm mắt nghĩ, sau này cùng
Đường Kính Chi song túc song phi, lại có thể rời khỏi chốn cô đơn lạnh
giá này, tựa hồ là chuyện tốt.
Bên tai có tiếng bước chân, biết cung nữ tâm phúc của mình quay lại, nàng nằm im không nhúc nhích.
Thực ra giống Kế công công, Mộc công công là người hoàng thất, nhưng là chi
xa rồi, bọn họ vào cung để đổi lấy một số ưu đãi cho người nhà, những
người bọn họ địa vị khác hẳn thái giám như Tề Đức Thịnh, làm được những
việc không ai ngờ.
Nhưng bọn họ chỉ phục vụ bên cạnh nhân vật trọng
yếu trong cung, không đảm nhận bất kỳ chức vụ nào, thân phận cũng không
cho người ngoài biết.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở Càn Thanh cung, Ngũ hoàng tử vừa đi vào đã bò ra đất khóc lóc:
- Hoàng thượng, đều tại tam ca mưu đồ phản loạn, kéo thần đệ xuống nước.
Sự xuất hiện của Ngũ hoàng tử làm hoàng đế có chút bất ngờ, hắn nghĩ vị
hoàng đệ nhát gan này đã trốn về đất phong tránh xa trốn kinh thành thị
phi rồi cơ.
- Hắn uy hiếp thần đệ, nói nếu không giúp hắn, sẽ
giết cả nhà, thần đề vờ nghe theo, nhưng từ đầu tới cuối không giúp hắn
việc gì?
- Có tra rõ cái chết của Tam hoàng tử chưa? Còn Chu Du, hắn chết thế nào?
- Bẩm hoàng thượng, tam điện hạ bị chính Ngũ điện hạ giết chết, còn Chu Du vì binh bại cùng đường nên tự sát thân vong.
Lữ Phương quỳ đáp:
- Hả, ngũ đệ do chính ngươi giết?
Cái chết của Tam hoàng tử chẳng làm hoàng đế đau lòng, thậm chí là còn vui mừng, vì hắn khỏi mang tiếng tàn hại thủ túc:
Nghe hoàng đế hỏi, Tam hoàng tử càng cúi rạp đầu xuống đất:
- Tam hoàng huynh sợ thần đệ bỏ trốn nên lúc nào cũng mang theo bên cạnh, lúc đó có một tên quân sĩ hớt ha hớt hải tới báo binh biến thất bại
rồi, Tam hoàng huynh sững sờ đứng ngây ra, rồi lại có một đám phản quân
từ trong thành chạy ra không chịu nghe chỉ huy nữ, thần đệ thừa cơ hắn
không chú ý liền giết chết hắn. Hu hu, đệ không muốn, nhưng đệ không thể không làm, trong mắt hắn, đệ chỉ là thứ phê vật, tâm tình không tốt lại đánh đệ trút giận...
Nói tới đó hắn sắn tay áo lên cho hoàng đế xem, quả nhiên đầy vết thâm tím
Hoàng đế thấy hắn khóc lóc thảm thương, hơn nữa trong lời nói không hề có sơ
hở, cho nên không tiện lập tức xử trí, đợi tra rõ đã, nếu đúng thì sẽ
thả hắn về đất phong.
Nhưng nếu hắn có góp phần vào cuộc binh biến tối nay thì chấp nhận sống hết quãng đời còn lại trong tường cao của lãnh cung.
- Chu Du tự sát sao?
Hoàng đế trẻ nhìn sang Vương Tích, hắn thích vị tướng trẻ trung thành tuyệt đối này:
Vương Tích chắp tay, cúi đầu đáp:
- Bẩm hoàng thượng, trong xe không có vết tích chiến đấu, kiếm cứa qua
cổ, hẳn là tự sát, nhưng rốt cuộc có phải hắn tuyệt vọng mà tự sát hay
không phải xem xét lại.
- Ừm, Chu Du vì sao tự sát phải tra cho kỹ, vạn vạn lần không thể sơ xuất.
Hoàng đế trẻ uy nghiêm nói:
- Bẩm hoàng thượng, vi thần còn tìm được ở trong xe một bộ long bào giả.
Lữ Phương báo cáo thêm.
- Tên khốn kiếp, chết chưa hết tội.
Lúc này trời đã gần sáng, nhưng hoàng đế chưa để các đại thần đi, một là
còn phải bắt hết bè đảng của các vị hoàng tử, làm sao nhanh chóng ổn
định cục diện, rất nhiều chuyện phải làm. Thứ hai là kinh thành rất
loạn, nếu các đại thần về bây giờ, có thể gặp phải nguy hiểm.
Hoàng đế cũng không gặp các vị hoàng tử, mà trực tiếp sai áp giải vào đại
lao, lệnh nội xưởng thẩm vấn, hẳn mấy vị hoàng tử cao quý sẽ ngoan ngoãn phối hợp ngay thôi.