Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 10: Huynh đệ tranh giành



“Đồ ngốc kia! Huynh mắng ai?” Mạc Tử Viêm thấy rõ ràng những lời này của Mạc Nhiễm Thiên là mắng y, lập tức hung ác nhìn hắn.

“Mắng đệ, dâm côn, ha ha.” Mạc Nhiễm Thiên cố ý mắng xong cười ha hả.

“Huynh, huynh đừng tưởng rằng phụ hoàng che chở huynh, ta chỉ sợ huynh, hiện tại phụ hoàng vì chuyện nước lo lắng, không có thời gian quản huynh, huynh tốt nhất biết điều một chút, nếu không ta không khách khí đối với huynh đâu.” Mạc Tử Viêm càn rỡ nói, ngay cả nhị hoàng tử cũng không để vào mắt.

“Tứ đệ, đệ đừng quên Tiểu Thiên là thái tử!” Mạc Nghị Thần che ở trước mặt Mạc Nhiễm Thiên.

“Hắn là thằng ngốc! Nếu không phải tại hắn, Mạc quốc hiện tại như thế nào lại nhỏ yếu như vậy! Để huynh cùng đại ca trông nom hắn, ta thật không hiểu!” Mạc Tử Viêm tới gần Mạc Nghị Thần, một đôi tinh nhãn yêu dị tất cả đều là lửa giận.

“Tứ đệ, quay về tẩm cung của đệ đi!” Nhị hoàng tử cũng là một thân tức giận, hai tròng mắt bắn ra hoa lửa sắc bén.

“Hừ, tại sao huynh có thể tới, ta không thể tới, nếu tên ngốc này nguyện ý hầu hạ huynh, tại sao không thể hầu hạ ta?” Thì ra Mạc Tử Viêm hôm nay mới phát hiện Mạc Nhiễm Thiên đẹp đến xuất thần, nghĩ đến ca ca, đệ đệ của mình đều thích hắn, che chở hắn, y không khỏi cũng muốn đến chia một chén canh.

“Đệ!” Mạc Nghị Thần tức giận đến một quyền đánh qua, tứ hoàng tử hiển nhiên đã có chuẩn bị, lộn ra sau né tránh, âm hiểm cười nói:“Có phải hay không ai thắng, đêm nay tên ngốc này sẽ thuộc về người đó?”

“Ngươi là đồ súc sinh!” Mạc Nghị Thần lửa giận ngút trời, cả người nhào tới, hai người lập tức sáp lại cùng một chỗ, Mạc Nhiễm Thiên ở bên cạnh khóe miệng mang theo tươi cười châm chọc nhìn hai huynh đệ vì tranh giành hắn mà đánh nhau, tuy nhiên làm cho hắn vui mừng chính là, bọn họ đánh nhau rất bình thường, cũng không phải như đánh võ cổ đại trong tv khinh công bay loạn xạ, công lực mười tầng, hay tuyệt thế võ công một chưởng đánh xuống hộc máu chết ngay.

“Dựa vào cái gì các người có thể, ta lại không thể!” Tứ hoàng tử rõ ràng lợi hại hơn nhị hoàng tử, hai người té ngã trên mặt đất, Mạc Nghị Thần mặt đỏ lên bị tứ hoàng tử đặt ở trên mặt đất.

“Buông ra! Đệ dám bắt nạt Tiểu Thiên, ta sẽ không khách khí đối với đệ!” Mạc Nghị Thần mặc dù thua, nhưng khí thế không thua.

“Hừ, không khách khí, ta còn thật muốn nhìn một chút ca ca như thế nào không khách khí đối với ta! Độc chiếm Tiểu Thiên, hiện tại ta cũng coi trọng hắn, tại sao để cho ta chơi đùa không được?” Mạc Tử Viêm khuôn mặt tuấn tú tà mị âm trầm vô cùng, Mạc Nhiễm Thiên nhìn ra, tứ hoàng tử này có chút không sợ trời không sợ đất, y dựa vào cái gì càn rỡ như thế? Mình không phải thái tử được hoàng thượng sủng ái sao? Như vậy có người tố cáo, y không phải chịu không nổi? Thật sự là kì quái! Hay bởi vì mẫu phi hắn hiện tại được sủng ái? Xem ra không đơn giản như vậy.

“Chơi đùa cái đầu đệ ấy, buông nhị ca ra!” Mạc Nhiễm Thiên thấy đã đến lúc nói chuyện.

Mạc Tử Viêm cùng Mạc Nghị Thần lập tức hoảng sợ nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên.

“Tiểu Thiên, đệ nói cái gì?” Mạc Nghị Thần nằm ở phía dưới tưởng rằng mình không nghe rõ, nhìn Mạc Tử Viêm ở trên người hắn cũng đang giật mình, sau đó hướng Mạc Nhiễm Thiên lại hỏi một lần.

“Huynh mắng ta?” Mạc Tử Viêm cả người âm lãnh, đi tới trước mặt Mạc Nhiễm Thiên.

“Đúng là mắng đệ! Ta là ca ca đệ, đệ có hiểu lễ phép hay không! Mạc quốc chúng ta không phải coi trọng lễ nghi sao? Đệ thân làm hoàng tử không phải nên học tập thật tốt sao?” Mạc Nhiễm Thiên ưỡn ngực, không sợ chết nghênh nhìn hắn.

“Huynh, huynh không ngốc sao?” Mạc Tử Viêm khuôn mặt tuấn tú đột nhiên biến sắc, chữ chữ từ hàm răng nhảy ra.

“Đệ, đệ mới ngốc ấy!” Mạc Nhiễm Thiên hiện tại mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, hắn chính là không muốn hai người nam nhân này đem mình thành nữ nhân, nói cái gì đùa đi đùa lại, thật sự là nghe xong khiến cho hắn buồn nôn.

Mạc Tử Viêm túm lấy vạt áo Mạc Nhiễm Thiên, khuôn mặt tuấn tú càng ép càng gần, một đôi con ngươi đen tức giận nhìn chằm chằm Mạc Nhiễm Thiên.

“Bệnh của huynh đỡ rồi sao?” Khẩu khí lạnh như băng, âm trầm đến cực điểm.

“Bệnh gì, đệ mới có bệnh, nhị ca, ta không thích tứ đệ, đem hắn đuổi đi, ta muốn đi ngủ.” Mạc Nhiễm Thiên lập tức giả ngu, trong lòng đột nhiên cảm giác được mình vẫn nên giả ngu an toàn hơn, bởi vì hắn phát hiện cái tên Mạc Tử Viêm này khí thế áp bức hắn, trong lòng hắn cư nhiên có một tia sợ hãi, đây chính là tình huống Mạc Nhiễm Thiên chưa từng gặp qua, giác quan thứ sáu nhạy cảm làm cho hắn cảm giác được bản thân vẫn nên giả ngu có thể sống lâu hơn chút. Nghĩ tới đây Mạc Nhiễm Thiên đem hai tay Mạc Tử Viêm kéo ra, chạy đến phía sau Mạc Nghị Thần đi cố ý trốn.

“Hừ, thật không biết huynh khờ thật hay là giả ngu, hôm nay khi từ Phượng đình tiến vào, ta vẫn cảm thấy được có chút kì quái, nói mau! Huynh có phải hay không nhớ được cái gì?” Mạc Tử Viêm vẫn hung ác nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang lộ ra vẻ mặt sợ hãi, mặc dù hắn cảm giác được hiện tại chuyện này tương đối bình thường.

“Tứ đệ, Tiểu Thiên cũng không phải thật sự quá ngu ngốc, có khi sáng tỏ có khi hồ đồ mà thôi, đệ đừng hù dọa đệ ấy!” Mạc Nghị Thần thật cao hứng vì Tiểu Thiên ở phía sau tìm kiếm sự bảo hộ từ hắn.

“Huynh không cảm thấy hôm nay huynh ấy đặc biệt kì quái sao?” Mạc Tử Viêm như trước ánh mắt không buông tha Mạc Nhiễm Thiên, hy vọng từ trong mắt hắn nhìn ra đầu mối.

“Nhị ca, chúng ta ngủ được không?” Mạc Nhiễm Thiên càng ngày càng cảm giác được có nguy hiểm, vì chứng minh mình thật sự ngốc, không thể làm gì khác hơn là nói ra câu đó, nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được rùng mình một cái.

“Tiểu Thiên, đệ nhớ ra rồi a.” Mạc Nghị Thần kích động xoay người lại, hai mắt tỏa sáng nhìn hắn, “nhớ ra” của y đương nhiên là chỉ Mạc Nhiễm Thiên nhớ buổi tối là cùng y ngủ.

“A, nhớ ra cái gì, nhị ca không phải mỗi ngày cùng Tiểu Thiên ngủ sao? Không có nhị ca, Tiểu Thiên ngủ không được.” Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt thấy Mạc Tử Viêm còn đang nghiên cứu hắn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục diễn trò.

“Huynh đêm nay không phải tìm nữ nhân sao?” Mạc Tử Viêm lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, Tiểu Thiên, đệ không nhớ rõ sao? Lam nhi kia.” Mạc Nghị Thần cũng nhắc nhở hắn.

“Nữ nhân? Ta không thích nữ nhân!” Mạc Nhiễm Thiên vội vàng nói.

“Thật tốt quá, Tiểu Thiên, đệ lại bình thường rồi.” Mạc Nghị Thần lập tức cao hứng đem hắn ôm chặt lấy.

Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên lập tức run rẩy, nha, không cần kích động như vậy chứ. Đây cũng coi là bình thường, ý tứ của y là nói mình vừa rồi bất bình thường.

“Hừ, ta đêm nay cũng muốn ở lại!” Mạc Tử Viêm hừ lạnh nói, mặc kệ Mạc Nhiễm Thiên là thật ngu hay giả ngu, y nhất định phải ở lại quan sát thật kỹ.

“Không được! Tứ đệ, đệ đừng quá đáng, Tiểu Thiên đã nói không thích đệ!” Mạc Nghị Thần lửa giận lại bốc lên, y hận nhất chính mình cư nhiên đánh không lại kẻ kia.

“Hừ, một tên ngốc làm sao biết thích hay không, để ta làm cho huynh ấy thư thái, huynh ấy sẽ thích!” Mạc Tử Viêm lộ ra vẻ tươi cười dâm uế.

“Đệ, đệ thật sự không để ý đến tình nghĩa huynh đệ sao? Nếu như đệ dám động đến Tiểu Thiên, ta sẽ không bỏ qua cho đệ!” Mạc Nghị Thần thấy Mạc Tử Viêm dường như nhất định phải có, không khỏi dang rộng bàn tay, đem Tiểu Thiên càng thêm bảo vệ ở sau người, điểm ấy thật ra làm cho Mạc Nhiễm Thiên vô cùng cảm động, bởi vì Mạc Nghị Thần biết rõ chính mình đánh không lại Mạc Tử Viêm, còn muốn bảo vệ hắn. Tuy vậy Mạc Tử Viêm xem như hoàn toàn có ý định gây khó dễ với hắn, xem ra hôm nay không giáo huấn y, y sẽ không đi.

“Ha ha, nhị ca, huynh có thể đem mỹ nữ đưa lên giường huynh ấy, tại sao không thể đem ta cũng đưa cho huynh ấy chứ? Chẳng lẽ huynh ghen?” Mạc Tử Viêm nhìn Mạc Nghị Thần cười lớn.

“Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, tẩm cung của đệ thị nữ đông đảo, tại sao phải cần Tiểu Thiên? Nhiều nhất ta đem Lam nhi tặng cho đệ!” Tập tục Mạc quốc vẫn là nữ nhân vị trí thấp hèn, cho nên nữ nhân cũng giống như vật phẩm có thể tùy ý trao đổi buôn bán, trừ bỏ một bộ phận cực nhỏ nữ tử được nam nhân sủng ái. Nhưng nam tử thì khác, mỹ nam tử vốn không nhiều lắm, giống như Mạc Nhiễm Thiên khuynh quốc khuynh thành như vậy lại càng hiếm có. Cho nên Mạc Nghị Thần nếu đã cùng Mạc Nhiễm Thiên có quan hệ, tự nhiên sinh ra tư tưởng một mình chiếm cứ, không thể cho nam nhân khác đến cướp đoạt, huống hồ y thật sự thích Tiểu Thiên.

“A a, ta đây có thể dùng tất cả nữ tử trong tẩm cung đến đổi lại huynh ấy, như thế nào?” Mạc Tử Viêm cười lạnh.

“Đệ, đệ hôm nay tại sao nhất định phải như thế?” Mạc Nghị Thần trong lòng dị thường kì quái, nét mặt cả giận nói.

“Bởi vì ta có hứng thú đối với huynh ấy.” Hai tròng mắt yêu dị của Mạc Tử Viêm nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên mặt không chút thay đổi, nhưng nội tâm cũng đã nổi trận lôi đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.