Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 112: Khai thủy xá bất đắc (Bắt đầu không nỡ)



Mạc Nhiễm Thiên đi tới trước lồng sắt, cả sảnh yên lặng, nhìn bóng dáng tuyệt mỹ ấy, lời nhắc nhở đều đã nấn ná trong họng.

Chó săn bên trong không đợi Mạc Nhiễm Thiên tới gần cũng đã xông tới trên lồng sắt, mắt lăm lăm nhìn Mạc Nhiễm Thiên quang ở trần, nước miếng nhễu trên mặt đất, nom cực kì đáng sợ.

"Tam vương gia! Đừng nên đánh cuộc!" Lúc này Thân Liệt vẻ mặt căng thẳng mở miệng. Mạc Nhiễm Thiên kinh ngạc quay sang nhìn hắn, chỉ thấy Thân Liệt vẻ mặt lo lắng.

"Đừng đánh cuộc, việc này quá tàn nhẫn, Thừa tướng đại nhân, bổn thái tử không tranh giành nữa là được." Thân Liệt không muốn Mạc Nhiễm Thiên xảy ra bi kịch này.

"Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, hãy tin tưởng ta, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên có một tia cảm động, xem ra thái tử điện hạ này thật là có lòng nhân từ.

"Nhưng, nhưng ngộ nhỡ?" Thân Liệt lo lắng nói.

"Không có ngộ nhỡ! Mở lồng!" Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc hét lớn một tiếng, khí thế bất phàm, khiến mọi người ở đây đều có phần không thể tin được vị này chính là Mạc Thái tử ngoại hình nhu nhược.

"Thái tử điện hạ xin đừng có gấp!" Thanh Phong kéo Thân Liệt ngồi xuống.

"Ai, tại sao phải trở nên tàn nhẫn như vậy, còn là người không?" Những lời này của Thân Liệt hiển nhiên là đang chửi Thân Vô Kỵ, chỉ thấy gương mặt Thân Vô Kỵ đen lại.

Chó săn bị hai thị vệ dùng gậy gỗ ép tới cuối lồng, con chó kia thật có trí khôn, dường như biết là muốn thả người vào, cũng không nhảy lên nữa, chỉ dùng ánh mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm phần dưới bụng Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên hừ lạnh một tiếng đi vào, cửa sắt nhanh chóng đóng lại, cả sảnh đều sợ hãi đứng lên, trong tay Dạ Tích Tuyết và Liêu Thanh Phong cũng đã nắm chặt hòn đá nhỏ, chuẩn bị cứu Mạc Nhiễm Thiên bất cứ lúc nào.

Cây gỗ vừa rút ra, chó săn gần như ngay lập tức lao về phía Mạc Nhiễm Thiên, chỉ thấy Mạc Nhiễm Thiên nhanh chóng hướng lách sang bên cạnh, rút oản kiếm ra, chó săn không vồ trúng mục tiêu, đụng vào lồng sắt, một lần nữa nhảy lên lao tới, oản kiếm vừa nhanh vừa tàn nhẫn vẽ một đường trên cổ nó, tất cả mọi người còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, Mạc Nhiễm Thiên đã thu hồi oản kiếm, một giây, hai giây, ba giây sau, máu trên cổ chó bắn ra, nhiễm đỏ cả người Mạc Nhiễm Thiên.

Trận đại chiến giữa người và chó không tới một phút đồng hồ đã kết thúc. Tất cả mọi người hoảng sợ trợn to mắt, đánh chết bọn họ cũng không tin Mạc Nhiễm Thiên có thể giết chết con chó trong vòng một chiêu.

"Tiểu Thiên! Quá tuyệt vời!" Liêu Thanh Phong được mở rộng tầm mắt, không chỉ là hắn, tất cả mọi người đều như vậy, trên mặt Thân Vô Kỵ không có tức giận, ngược lại có một tia tán dương.

"Tam vương gia, ngươi, ngươi thật lợi hại, bổn thái tử thật khâm phục." Thân Liệt cao hứng cười to, trong đôi mắt tràn đầy ái mộ.

"Bộp bộp bộp!" Tiếng vỗ tay như sấm dậy, mọi người đều khen hay, trừ một người, sắc mặt hắn ngày càng đen, ánh mắt cũng ngày càng ác độc, hắn chính là Thượng tướng quân Khương Chính, mặc dù Mạc Nhiễm Thiên giết con chó săn, nhưng khiến Khương Chính biết hắn chính là hung thủ giết chết đệ đệ Khương Dịch của mình.

Mạc Nhiễm Thiên được thả ra ngoài, nhưng cả người hắn dính đầy máu chó trông khá là kinh khủng, Dạ Tích Tuyết không nói hai lời kéo tay hắn.

Mạc Nhiễm Thiên quay đầu nói với mọi người: "Xin mọi người chờ Tiểu Thiên chốc lát." Nói xong thì đi tẩy rửa.

Bên này, Thân Liệt cười lớn nói: "Thừa tướng đại nhân, lúc này lại có chuyện ngoài ý muốn, ha ha ha."

"Thái tử điện hạ vui quá nhỉ, nhưng đừng có vui mừng quá sớm, ba ngày sau Tam vương gia còn không phải tiến vào cung của phụ hoang ngươi sao?" Thân Vô Kỵ vẻ mặt âm hiểm cười, còn Thân Liệt vừa nghe lời này liền không cười được.

"Ồ, thật không ngờ Mạc Tam vương gia này cừ như thế." Có vị lão thần đến giờ mới hồi phục tinh thần.

"Đúng vậy, nhìn không ra, hạ quan đã cho rằng hắn chết chắc cơ đấy." Lại có vị lão thần phụ họa.

"Thừa tướng đại nhân sẽ thật sự thả hắn chứ?" Có người hỏi trước.

"Dĩ nhiên, bổn tướng luôn luôn nói lời giữ lời, nếu hắn có bản lĩnh lớn đến vậy, thì cứ cho hắn đi thôi, chuyện sau đó thì phiền thái tử điện hạ quan tâm." Thân Vô Kỵ ngoài mặt hào phóng, thật ra thì trong lòng bắt đầu không nỡ, Mạc Nhiễm Thiên rất rõ ràng là một nhân tài, hơn nữa có khi ngẫm lại thấy ở cùng với hắn cũng rất thú vị, mỹ nhân khả ái văn võ toàn tài như vậy mới là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị hoàng hậu tương lai của Thân Vô Kỵ hắn.

Thân Liệt cười lạnh một tiếng: "Vậy thì phiền đại nhân quan tâm rồi."

Khóe miệng Thân Vô Kỵ lộ ra vẻ cười tà, Cừu Phát sắc mặt già nua tái nhợt, hắn nhìn về phía lão mà nói: "Lo lắng cái gì, không chết được!"

Lúc này, Mạc Nhiễm Thiên đã vội vã trở về, mắt sáng long lanh nhìn Thân Vô Kỵ nói: "Đại nhân sẽ không nuốt lời chứ?"

"Ha ha, dĩ nhiên, ngươi có thể đi." Thân Vô Kỵ mỉm cười nói.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn tươi cười thì cảm thấy có phần không đúng lắm, lúc này người này lại còn có thể cười được, có phải có chút gì kì lạ không nhỉ.

"He he, đại nhân, đừng quên hắn!" Mạc Nhiễm Thiên cười nhìn về phía Cừu Phát.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Cừu Phát kinh hoảng hỏi.

"Đại nhân, có phải để Tiểu Thiên tùy tiện bắt nạt hắn không?" Mạc Nhiễm Thiên lần nữa cười hỏi Thân Vô Kỵ.

"Ừm, Cừu Phát, ngươi đừng làm mất mặt bổn tướng!" Thân Vô Kỵ nghiêm nghị nhìn thoáng qua Cừu Phát.

"Ha ha ha, vậy Tiểu Thiên không khách khí nữa. Dạ đại ca!" Mạc Nhiễm Thiên vươn tay ra, Dạ Tích Tuyết lập tức nhận lấy tiểu liêm đao nọ, nói với Cừu Phát: "Hê hê, yên tâm đi, sẽ không giết ngươi." Nói xong đi tới trước mặt hắn, không nói hai lời lập tức cắt hai chỏm râu dê, y thấy nó thật không vừa mắt.

Cừu Phát tức mà hai mắt không dám trợn, cả người phát run, bộ râu này là thứ khiến lão đắc ý nhất, thế mà bị Mạc Nhiễm Thiên cắt đi. Tâm trạng còn chưa bình phục, đã cảm nhận được cơn đau trên trán, có máu tươi chảy xuống.

"A!" Cừu Phát muốn chạy trốn, nhưng Dạ Tích Tuyết lập tức khống chế lão, khiến lão không thể động đậy, Mạc Nhiễm Thiên vạch mấy đường trên trán hắn rồi cười to nói: "Tốt lắm, không tệ chứ! Ha ha ha." Thì ra là trên trán Cừu Phát cũng được Mạc Nhiễm Thiên khắc một con rùa nhỏ, nhìn kỹ nom rất giống con rùa trên lưng Thân Vô Kỵ.

"Ngươi!" Thân Vô Kỵ nhất thời giận dữ, Mạc Nhiễm Thiên này rõ ràng đang châm chọc hắn.

"Đại nhân, tự ngươi nói mà, đừng có lật lọng nha, nhiều vị đại nhân nhìn vào như vậy!" Mạc Nhiễm Thiên lè lưỡi với Thân Vô Kỵ, khiến Thân Vô Kỵ giận đến mức chỉ còn thiếu nước đầu bốc khói.

"Ha ha ha, con rùa này không tệ!" Thân Liệt cười to nói.

"Đúng vậy, kỹ thuật của Tiểu Thiên kém hơn Thừa tướng đại nhân, nhưng bức tranh con rùa này tuyệt đối là độc nhất, ha ha ha, đa tạ các vị đại nhân làm chứng cho Tiểu Thiên, vậy Tiểu Thiên cáo từ, đại nhân, đừng nhớ Tiểu Thiên quá nha, ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cười đến sảng khoái, cười đến điên cuồng, khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Tất cả mọi người cũng lập tức đứng lên cáo từ Thân Vô Kỵ, Cừu Phát không dám la đau trước mặt Thân Vô Kỵ, đã chạy xuống bôi thuốc rồi, còn Thân Vô Kỵ vô cùng tối tăm nhìn bóng lưng Mạc Nhiễm Thiên rời đi. Trong lòng không biết là cảm xúc gì.

"Đứng lại! Muốn đi, không dễ dàng như vậy!" Bỗng nhiên Khương Chính xông tới, hai tay đánh về phía Mạc Nhiễm Thiên.

Dạ Tích Tuyết cả kinh, lập tức xoay người tiếp chiêu, Liêu Thanh Phong lập tức kéoMạc Nhiễm Thiên ra phía sau, còn những người khác chạy trốn tán loạn.

"Thượng tướng quân muốn làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh hỏi.

"Là ngươi giết Tứ đệ của bổn tướng có phải không?" Khương Chính giận dữ nói, hắn đang chờ, chờ Thân Vô Kỵ trừng phạt Mạc Nhiễm Thiên, không ngờ Thân Vô Kỵ thật sự thả hắn ra, hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.

"Thượng tướng quân, tốt nhất ngươi không nên ngậm máu phun người, Tiểu Thiên cũng có thể nói là ngươi giết chết đại ca Mạc Kính của ta!" Câu này của Mạc Nhiễm Thiên rất thâm, ý ngầm nói nếu như Khương Chính thừa nhận giết Mạc Kính, như vậy thì mình cũng giết đệ đệ của hắn.

"Hừ, đại ca của ngươi chết trong tay thị vệ Lý Lập của bổn tướng, liên quan gì đến bổn tướng, vả lại Lý Lập cũng đã phải đền mạng, ngươi, ngươi vì sao còn muốn giết Tứ đệ ta?" Khương Chính nghiến răng nghiến lợi.

"Ha ha, buồn cười, Lý Lập là thị vệ của ngươi, hắn biết võ công, ngươi lại phái hắn và đại ca ta tranh tài, chẳng lẽ ngươi không có thủ đoạn gì?" Mạc Nhiễm Thiên gương mặt tuấn tú lạnh như băng.

"Coi như là bổn tướng có ý đồ, vậy thì sao, trên chiến trường vốn binh bất yếm trá mà!" Khương Chính nói như thể rất có lý.

"Là sao? Vậy Tứ đệ ngươi gian dâm với binh lính, mưu toan vô lễ với bổn thái tử, vậy có phải tội đáng chết vạn lần hay không?" Mạc Nhiễm Thiên mắt to nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn, khí thế kia khiến mọi người ở đây rất khiếp sợ, đặc biệt là Thân Vô Kỵ đang im lặng không lên tiếng, hắn không ngờ Mạc Nhiễm Thiên là người mạnh mẽ như thế, trong tay hắn hai ngày lại co được giãn được, lần nữa làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức.

"Ngươi, ngươi thúi lắm, hôm nay bổn tướng sẽ giết ngươi báo thù cho đệ ta." Khương Chính lập tức đánh nhau với Dạ Tích Tuyết.

"Dạ đại ca, không cần phải khách khí, đáng đời hắn!" Mạc Nhiễm Thiên nhếch miệng, đi về phía Thân Vô Kỵ.

Dạ Tích Tuyết được ra lệnh, lập tức ra tay hết sức, võ công Khương Chính không kém, hai người nhất thời chiến đấu đến khó phân thắng bại, chỉ có Liêu Thanh Phong nhăn mày nhìn hai người đánh nhau, từ từ nhìn về phía Dạ Tích Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bên này Mạc Nhiễm Thiên đến gần Thân Vô Kỵ nhướn mày nói: "Đại nhân, ngươi không cứu hắn hả?" Sau đó không khách khí ngồi trên đùi hắn, tay ôm cổ Thân Vô Kỵ cười khẽ.

"Vật nhỏ, ngươi muốn làm gì?" Thân Vô Kỵ thấy buồn cười, mặc dù hắn là người rất cổ hủ, thậm chí là cái gì cũng muốn theo quy tắc, nhưng Mạc Nhiễm Thiên này tự nhiên hào phóng ngồi trên đùi hắn, lại khiến trong lòng hắn dâng lên cảm giác kỳ quái. Cả thiên hạ người không sợ hắn chỉ có duy nhất Mạc Nhiễm Thiên mà thôi.

"Không có gì, xem khi nào đại nhân hô ngừng." Mạc Nhiễm Thiên cười hì hì nói.

"Người là ngươi giết? Chó này? Ngươi dùng vũ khí gì vậy, đại nhân ta chỉ thấy được ánh bạc lóe lên." Thân Vô Kỵ nhìn hai người đang đánh nhau, tò mò hỏi Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên lấy tay vỗ mặt hắn, sau đó cầm tay hắn vừa thổi vừa đắc ý nói: "Cái đó gọi là con dao! Lợi hại không?" Thuận tiện hất cằm với Thân Vô Kỵ, nháy nháy mắt.

Thân Vô Kỵ rất bất đắc dĩ nuốt nước miếng nói: "Ngươi cho rằng bổn tướng ngốc lắm hả?" Vừa nói vừa ôm chặt hắn hơn một chút, sợ hắn rơi xuống.

"Ha ha, đây là bí mật, không thể nói. Đại nhân, bảo họ ngừng đi. Tiểu Thiên phải đi rồi." Mạc Nhiễm Thiên cợt nhả nói.

"Lúc nào muốn trở lại?" Thân Vô Kỵ nói chuyện giống như với bạn cũ.

"Hi hi hi, đương nhiên là khi Tiểu Thiên cảm thấy đại nhân sẽ không bạc đãi Tiểu Thiên nữa." Mạc Nhiễm Thiên cũng là người phi thường, lại có thể cười đùa cùng hắn.

"Nếu hiện giờ đại nhân không bạc đãi ngươi nữa?" Thân Vô Kỵ vuốt tay Mạc Nhiễm Thiên nói.

"Ơ? Ngươi, sao tự dưng ngươi lại như thế?" Mạc Nhiễm Thiên đã bị giật mình, lập tức nhảy xuống từ trên người hắn.

Khóe miệng Thân Vô Kỵ mãnh liệt co giật: "Lời bổn tướng nói rất thật!"

"Xí, ta nghĩ tóc ngươi sẽ rụng hết mất thôi, chào nhé, ta đi, đại nhân ngươi đừng quá nhớ ta nha." Mạc Nhiễm Thiên liếc hắn một cái rồi nói.

"Dừng tay!" Mạc Nhiễm Thiên xoay người hét lớn với hai người đang đánh nhau: "Thượng tướng quân, Thừa tướng đại nhân sẽ giải thích với ngươi, Tiểu Thiên không có thời gian tranh cãi với ngươi! Dạ đại ca, Thanh Phong, đi thôi!" Mạc Nhiễm Thiên lạnh giọng nói xong, nghênh ngang đi về phía cửa phủ Thừa Tướng, những người ai cũng không dám cản trở.

Ngay lúc ấy, "Thừa tướng đại nhân!" Bỗng nhiên có thị vệ kêu to một tiếng, Mạc Nhiễm Thiên lập tức quay đầu, thấy Thân Vô Kỵ bỗng nhiên ôm đầu ngã xuống đất, dáng vẻ đau đớn kia khiến Mạc Nhiễm Thiên lập tức hiểu bệnh đau đầu của hắn phát tác.

"Mau, nước lạnh!" Phản ứng trực tiếp của Mạc Nhiễm Thiên chính là lập tức xoay người chạy về, hét lên với thị vệ, lúc này hắn cảm thấy Thân Vô Kỵ rất đáng thương, có lẽ thật sự bị ung thư não.

"Nghe hắn!" Thân Vô Kỵ mặt tái như tro tàn, đau đến tự đập vào đầu mình.

"Đừng đánh, vô dụng!" Mạc Nhiễm Thiên kéo tay của hắn, điều này làm cho mọi người thấy rất kỳ lạ, Thân Vô Kỵ đối xử với hắn như thế, mà Mạc Nhiễm Thiên còn quan tâm đến hắn ta như vậy, tấm lòng phải như thế nào mới có thể.

"Đau, không được, thật đau!" Thân Vô Kỵ mắt cũng đỏ lên, lúc này một bồn lớn nước lạnh được mang vào, Mạc Nhiễm Thiên lập tức kéo hắn tới nói: "Mau!" Rồi đem đầu của hắn nhúng vào trong nước.

Thân Vô Kỵ lập tức bị đông cứng đến toàn thân phát run, nước lạnh đánh thẳng vào đầu, khiến hắn bỗng không cảm giác được rốt cuộc là lạnh mà đau hay là đau đầu, chờ hắn ngoi lên để thở, mặt và đầu đã đầy nước, tóc rũ rượi, chật vật không chịu nổi, nhưng đầu thật sự không còn đau.

Mạc Nhiễm Thiên nhận lấy khăn vải trên tay thị vệ, lập tức giúp hắn lau khô đầu, Thân Vô Kỵ lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Mọi người thấy Thân Vô Kỵ có vẻ chật vật đáng thương cũng lộ ra vẻ đồng tình, quyền nghiêng triều chính thì sao, không phải cũng chịu nỗi đau đớn khổng lồ hay sao.

"Đại nhân, Tiểu Thiên không lừa ngươi chứ, phương pháp này quả thật có hiệu quả, ngươi tự bảo trọng nhé, Tiểu Thiên đi đây." Mạc Nhiễm Thiên thả Thân Vô Kỵ ra không nhìn nữa, lập tức rời đi.

Khương Chính giận dữ nhìn Mạc Nhiễm Thiên, sau đó lại nhìn về phía Thân Vô Kỵ, Thân Vô Kỵ gật đầu với hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là nhường đường, đi về phía Thân Vô Kỵ, đến đây chấm dứt, Tiểu Thiên chính thức rời khỏi phủ Thừa Tướng.

Ngoài Phủ Thừa Tướng, Liêu Thanh Phong là người đầu tiên khó chịu nói: "Tiểu Thiên, sao ngươi lại cứu hắn, cứ để hắn đau chết là tốt nhất."

Mạc Nhiễm Thiên cười khoác tay lên vai hắn nói: "Bởi vì ta không phải là hắn. Hì hì." Thật ra Mạc Nhiễm Thiên cũng rất hận bản thân, rõ ràng hận hắn đến muốn chết, nhưng thấy hắn khổ thì mình không nhịn được, chẳng lẽ là bởi vì hai người đã có quan hệ da thịt, hoặc là quá quen thuộc?

"Tiểu Thiên là mềm lòng, không phải trước kia nói muốn đem hắn...?" Dạ Tích Tuyết làm động tác giết.

"Cái này cần bàn bạc kỹ hơn, Tiểu Thiên nắm chắc, các ngươi đừng cho là ta thích hắn, sớm muộn gì ta cũng phải thu thập hắn." Mạc Nhiễm Thiên bàn bạc.

"Hừ, ta thấy rất khó đấy." Dạ Tích Tuyết chẳng mấy khi khinh bỉ hắn.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức khoác tay lên người hắn: "Không tin hả? Các ngươi có biết ta làm gì với hắn không, hắn mới quát lên như sấm thế?" Mạc Nhiễm Thiên đắc ý nói.

"Chuyện gì?" Thân Liệt chui đầu vào, bọn họ bây giờ là bốn mỹ nam tử xếp thành một đội đứng ở trước cửa phủ Thừa tướng, thị vệ của Thân Liệt đang kéo xe ngựa tới đây.

"Không nói cho ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên liếc hắn một cái, Thân Liệt sửng sốt, xụ miệng lên xe ngựa trước, rồi mọi người mới cùng tiến lên.

"Hồi phủ!" Thân Liệt hô to một câu, còn bất mãn nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái.

"Tiểu Thiên, ngươi làm gì với Thân Vô Kỵ?" Liêu Thanh Phong hiếu kỳ hỏi.

"Hì hì, thấy con rùa trên trán Cừu Phát không?" Mạc Nhiễm Thiên cười gian nói.

Dạ Tích Tuyết nhìn Liêu Thanh Phong và Thân Liệt một cái, tất cả mọi người gật đầu.

"Ha ha ha, Tiểu Thiên vẽ một con lớn trên lưng Thân Vô Kỵ. Ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên vỗ đùi cười lớn.

"A, không thể nào!" Thân Liệt không tin.

"Ha ha ha, thật đấy, không trách được lúc hắn thấy bộ dạng kia của Cừu Phát liền giận dữ, Tiểu Thiên, làm sao ngươi làm được?" Liêu Thanh Phong ánh mắt lóe lên cười to nói, Dạ Tích Tuyết cũng cười theo.

"He he, may nhờ Dạ đại ca đã dạy ta điểm huyệt, tối hôm qua hắn xăm hình cho ta, buổi sáng ta ở trên xe ngựa cũng xăm hình cho hắn, hi hi." Mạc Nhiễm Thiên đắc ý vạn phần.

"Tiểu Thiên, lưng của ngươi đau không?" Dạ Tích Tuyết ôm hắn đau lòng nói.

"Không đau, hắn bôi thuốc tê cho ta, hơn nữa ta ăn Địa Lộ Hoàn ngươi đưa cho hắn, nhưng hắn thì không tốt số như vậy, đau đến đen cả mặt, sau đó lại phải lâm triều, căn bản không có cách nào bắt nạt ta, nói muốn đem Tiểu Thiên cho chó ăn, Tiểu Thiên liền thuận tiện đánh cuộc cùng hắn, chỉ sợ hắn chết cũng không ngờ là có kết quả này, ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên nói thì hời hợt, nhưng chua xót trong đó cũng chỉ có tự mình hắn biết.

"Tiểu Thiên, ngươi thật lợi hại." Liêu Thanh Phong không ngừng thán phục.

"Đúng vậy a, ngươi thật là lợi hại, lúc trước bổn thái tử thật coi thường ngươi." Thân Liệt lập tức nói, trong mắt cũng đầy tán thưởng.

"Là sao? Tiểu Thiên rất nhát gan, sợ đau lại sợ liên lụy mình, để cho thái tử điện hạ chê cười." Mạc Nhiễm Thiên tựa vào trên người Dạ Tích Tuyết mà nhìn Thân Liệt.

Thân Liệt xấu hổ cười nói: "Thực xin lỗi, bổn thái tử cũng không biết, hiện tại biết cũng chưa muộn, ngươi là người Thanh Phong yêu thích, hẳn là có chỗ hơn người, chỉ đổ thừa bổn thái tử mắt kém."

Mọi người nghe, Mạc Nhiễm Thiên trước hết là đỏ mặt, liếc nhìn Liêu Thanh Phong, Liêu Thanh Phong gương mặt càng đỏ hơn, Dạ Tích Tuyết khóe miệng quất thẳng, cười thầm trong lòng, cái vị thái tử điện hạ này thật đúng là đơn thuần.

"Khụ khụ khụ, Dạ đại ca, Thanh Phong đang muốn hỏi ngươi một việc?" Liêu Thanh Phong thấy ánh mắt lửa nóng của Mạc Nhiễm Thiên đang mỉm cười nhìn hắn, lập tức làm bộ ho khan nói sang chuyện khác.

"Hỏi đi, chuyện gì?" Dạ Tích Tuyết lập tức dò hỏi.

"Sư phụ của ngươi là ai?"

"A, tại sao lại hỏi chuyện này?" Dạ Tích Tuyết không giải thích được.

"Bởi vì Thanh Phong phát hiện võ công của ngươi và Thanh Phong vô cùng giống nhau, Thanh Phong đã năm năm không gặp sư phụ rồi, không biết hắn có phải thu nhiều đồ đệ hay không."

"Ta từ nhỏ đã bái làm môn hạ của sư phụ rồi." Dạ Tích Tuyết khóe miệng quất thẳng nói.

"À, thì ra là như vậy, ai, sư phụ không biết ra sao rồi?" Liêu Thanh Phong nghĩ tới người dạy võ công cho hắn mấy tháng kia, sau đó cho hắn mấy quyển sách võ học và kỳ môn độn giáp, để hắn tự học, bảo hắn sau khi học thành tài phải tới trợ giúp Thân thái tử, hắn dùng năm năm mới có thành tựu hiện tại, nhưng cho đến giờ hắn cũng không rõ là tại sao, aishh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.