Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 119: Chân đích một tưởng đáo (Thật không ngờ)



Mạc Nhiễm Thiên quả thực không thể tin được Tiêu Hương Hương có hành động kinh hãi thế tục như vậy, chẳng lẽ nàng thật muốn làm Võ Tắc Thiên, ở nơi nam nhân có quyền lực cao nhất này.

"Không ai phản đối sao?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi Mạc Nghị Thần.

"Có, nhưng nhiều người phản đối bị chết rất thảm, sau đó ai cũng không dám lên tiếng nữa, hậu cung ngày ngày đêm đêm ca múa mừng cảnh thái bình, ngay cả hoàng thượng cũng không thể tin tưởng nữ nhân này chính là mẫu hậu của hắn, nàng trở nên thật là "lợi hại"."

"Ai, có ai tin tưởng chứ?" Mạc Nhiễm Thiên thở dài, trong lòng cảm khái, nếu ông trời để nàng xuyên tới, sao còn làm mình xuyên qua, chẳng lẽ hai người nhất định là kẻ địch?

"Tiểu Thiên, nghe nói ngươi đi hầu hạ hoàng thượng, sao lại tới phủ Thừa Tướng?" Mạc Nghị Thần đổi đề tài.

"A, lão nhân kia, Tiểu Thiên làm sao có thể hầu hạ hắn, nhị ca và Thân Vô Kỵ đã bàn luận ổn thỏa chưa, hắn có bán người cho ngươi không?" Mạc Nhiễm Thiên đánh trống lảng.

"Không, nhị ca cũng là tối qua mới đến." Mạc Nghị Thần giải thích.

"Nhị ca, ngươi không cần mua, ngày mai Thân quốc chính biến, thái tử Thân Liệt lên ngôi, Tiểu Thiên sẽ không cho Thân Vô Kỵ bất cứ cơ hội nào." Mạc Nhiễm Thiên mắt chợt lóe lên tia sắc bén.

"A, Tiểu Thiên ngươi?" Mạc Nghị Thần bị dọa.

"Nhị ca, đừng lo lắng, thái tử Thân Liệt đã là người của Tiểu Thiên, hắn lên ngôi chẳng khác nào Thân quốc đang ở dưới sự khống chế của Tiểu Thiên, đề phòng âm mưu của Tiêu Hương Hương, ngươi trở về nói Thân Vô Kỵ không muốn bán, một mình ngươi tìm mấy người thuật cưỡi ngựa bình thường về báo cáo với nàng cho có lệ. Tiểu Thiên bình định Thân quốc rồi sẽ trở về tính sổ cùng nàng!" Mạc Nhiễm Thiên nhanh chóng nói.

"Ừ, lúc nào nhị ca lên đường thì thích hợp?" Mạc Nghị Thần không thôi nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Nhị ca cứ nghỉ ngơi trước đã, buổi tối rồi hẵng đi cũng không muộn." Mạc Nhiễm Thiên cũng không nỡ, mới vừa gặp đã phải chia lìa.

"Tiểu Thiên, Dạ đại ca đi tìm Thanh Phong, xem hắn và mười người kia đã chuẩn bị như thế nào?" Dạ Tích Tuyết tỉnh ngộ cáo từ.

"Dạ đại ca, nhớ kỹ nói cho bọn hắn biết nhất định bắt giặc phải bắt vua trước, phải kiên quyết!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức nói.

"Ừ, Dạ đại ca biết! Nhị vương gia, hạ quan xin được cáo lui trước!" Dạ Tích Tuyết liếc nhìn Mạc Nghị Thần rồi xoay người đi, trong lòng có chút chua xót, nhưng rất nhanh đã biến mất, tất cả đều sẽ tốt đẹp thôi phải không?

"Nhị ca." Mạc Nhiễm Thiên ôm lấy Mạc Nghị Thần.

"Tiểu Thiên, nhị ca rất nhớ ngươi!" Mạc Nghị Thần nhìn vào mắt hắn, toát ra một mảnh thâm tình.

"Nhị ca. Tiểu Thiên cũng nhớ ngươi." Mạc Nhiễm Thiên dịu dàng nói.

Môi hai người tự nhiên dán chung một chỗ, cảm xúc tê dại đã lâu không gặp làm cho tâm thần Mạc Nghị Thần chấn động, động tình hết sức, đầu lưỡi quấn lấy nhau, khó bỏ khó phân, đồng thời vẫn đi tới giường lớn, cuối cùng hai người ngã xuống giường, vô cùng ân ái.

Một lúc lâu sau, Mạc Nghị Thần đỏ bừng mặt nói: "Tiểu Thiên, ngươi, ngươi đẹp quá." Thật ra thì Mạc Nghị Thần cảm thấy công phu trên giường của Tiểu Thiên tiến bộ không ít, càng thêm chết người là yêu mị tận xương, khiến y thật sự không muốn rời khỏi hắn. Hỏa phượng giương cánh muốn bay trên lưng kia lại càng đẹp đến kinh tâm động phách.

"Nhị ca, ngươi thật đáng ghét!" Mạc Nhiễm Thiên hờn dỗi một tiếng, rúc vào trong ngực y, ấm áp vô hạn.

Đúng lúc ấy, cửa phòng bị một cước thật mạnh đá văng, Thân Vô Kỵ vẻ mặt âm trầm nhìn hai người trước mặt không mặc quần áo, hai tay nắm chặt, gân xanh trên trán nảy nảy, bộ dạng như thể muốn giết người, phía sau đương nhiên là Cừu Phát vẻ mặt cười gian đi theo.

"Đại nhân, ngươi tỉnh sớm vậy sao?" Mạc Nhiễm Thiên thấy kì lạ bèn hỏi, nhưng tính thời gian cũng không ngắn, hẳn là hắn chỉ ngủ một lát.

"Ngươi, ngươi tiện nhân!" Thân Vô Kỵ đau lòng vô cùng, lúc trước còn tưởng rằng có thể cùng hắn tay nắm tay, nhưng không ngờ lại khiến mình gặp chuyện này.

"Đại nhân, nhị ca vốn chính là phu quân của Tiểu Thiên, ở Mạc quốc đã là như vậy, ngươi kích động cái gì?" Mạc Nhiễm Thiên vô tội mếu máo.

"Ngươi!" Gương mặt Thân Vô Kỵ lạnh tới cực điểm, nói gì nữa đây, hắn chỉ cảm thấy tim mình lại một lần nữa bị phản bội.

"Đại nhân, ngươi đừng nóng giận, Tiểu Thiên vốn là tàn hoa bại liễu, ngươi cũng không phải không biết, đừng quan tâm nhiều như vậy, nhị ca khó có dịp tới đây, Tiểu Thiên tự nhiên là tưởng nhớ." Mạc Nhiễm Thiên giải thích lần nữa.

"Ngươi, ngươi chẳng lẻ không biết đủ! Đại nhân ta không thể thỏa mãn ngươi sao?" Thân Vô Kỵ đã không cần bất cứ chuyện gì, chỉ biết là Mạc Nhiễm Thiên sau lưng hắn lập tức cùng người khác lên giường, lịch sử như được tái diễn lần nữa.

"A, đại nhân, ngươi nói nhăng gì đó!" Mạc Nhiễm Thiên ưu nhã ngồi dậy mặc quần áo, còn Mạc Nghị Thần không lên tiếng, cũng yên lặng mặc quần áo.

Chờ Mạc Nhiễm Thiên xuống giường, đứng trước mặt Thân Vô Kỵ, Thân Vô Kỵ lập tức giương một tay lên.

"Chát!" Sau tiếng này, gương mặt Mạc Nhiễm Thiên lưu lại dấu năm ngón tay, mọi người đều khiếp sợ.

"Tiểu Thiên!" Mạc Nghị Thần đau lòng gọi.

Mạc Nhiễm Thiên ngân ngấn nước mắt nhìn Thân Vô Kỵ, thanh âm cũng trầm thấp xuống.

"Tiểu Thiên nam nhân vô số, đại nhân ngươi đừng hi vọng nữa! Tiểu Thiên không thể nào là của một mình ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói từng câu từng chữ.

"Chát!" Bên kia mặt Mạc Nhiễm Thiên lại ăn một cái tát.

"Tiểu Thiên!" Mạc Nghị Thần tiến lên, lại bị Mạc Nhiễm Thiên ngăn cản.

"Đại nhân, đánh rất đã nghiền? Đánh xong chưa?" Mỗi chữ Mạc Nhiễm Thiên nói ra đều lạnh.

"Ngươi, ngươi, ngươi quá khiến bổn tướng thất vọng." Thân Vô Kỵ vô cùng đau đớn.

"Đã thất vọng như vậy, thì để Tiểu Thiên trở về phủ thái tử đi, dù sao đánh cũng đã đánh, nhị ca, đi thôi." Mạc Nhiễm Thiên kéo tay Mạc Nghị Thần muốn đi.

"Ngươi cho rằng phản bội bổn tướng như ngươi thì có thể từ đây đi ra ngoài sao? Cừu Phát! Sai thị vệ trói hai người này lại!" Thân Vô Kỵ mỉm cười tàn nhẫn.

"Vâng, đại nhân!" Cừu Phát lập tức mặt mày hớn hở chạy ra ngoài.

"Đại nhân, có phải ngươi quá yêu Tiểu Thiên mới kích động như thế không, không bằng chúng ta trở về phòng của ngươi nói chuyện một chút?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức tiến lên ôm cổ hắn, giả bộ thân mật, thầm nghĩ nếu hắn không đáp ứng, mình chỉ có thể lấy oản kiếm ra.

"Hừ, ngươi còn muốn nói gì?" Thân Vô Kỵ liếc nhìn hắn.

"Đại nhân, chúng ta có rất nhiều chuyện để nói, ví dụ như, Tiểu Thiên có phương pháp xử lý bệnh nhức đầu của ngươi." Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày.

"Vậy còn hắn?" Thân Vô Kỵ giật mình, nhức đầu là vết thương trí mệnh của hắn, kể từ khi Tiểu Thiên nói cho hắn biết phương pháp dùng nước lạnh, hai ngày này khi phát tác sẽ phải ngâm nước lạnh, nhưng quả thật có hiệu quả, hiện tại vừa nghe Tiểu Thiên nói có cách, dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

"Nhị ca? Hắn nói chưa từng tới Thân quốc, muốn đi ra ngoài một chút, đại nhân đừng lo lắng, Tiểu Thiên ở chỗ này, hắn sẽ không bỏ đi." Mạc Nhiễm Thiên nháy mắt ra hiệu cho Mạc Nghị Thần.

Thân Vô Kỵ nghĩ thấy cũng đúng, bèn kéo tay Mạc Nhiễm Thiên đi ra ngoài, Mạc Nhiễm Thiên quay đầu nhìn về phía Mạc Nghị Thần, trong mắt Mạc Nghị Thần toát ra đầy vẻ không nỡ, y sao lại không biết ý của Tiểu Thiên.

"Đại nhân?" Cừu Phát lòng tràn đầy vui mừng dẫn thị vệ xông tới, nhưng thấy Thân Vô Kỵ kéo tay Mạc Nhiễm Thiên đi ra, không khỏi sửng sốt, còn Mạc Nhiễm Thiên cười đến rực rỡ với hắn.

"Dẫn người đi, để Mạc Nhị vương gia tự do xuất phủ." Thân Vô Kỵ dặn dò một tiếng xong mãnh liệt kéo tay Mạc Nhiễm Thiên, nổi giận đùng đùng trở về gian phòng rộng rãi của mình.

Vừa vào cửa, Thân Vô Kỵ vung tay hắn ra: "Đi tắm, lập tức tắm đi!" Thanh âm như rống giận, sau đó đột nhiên xoay người mở cửa ra.

Mạc Nhiễm Thiên nhếch miệng nói: "Đại nhân, Tiểu Thiên có tắm sao cũng vẫn bẩn." Mạc Nhiễm Thiên bất cần nhún nhún vai, mới vừa rồi hai người liên tục giải mị dược, khiến cả người hắn càng thêm nhẹ nhàng, mị dược lưu lại chính hắn có thể sử dụng chân khí ép xuống.

"Tắm, tắm mau!" Thân Vô Kỵ dùng ánh mắt rất chán ghét nhìn hắn.

"Tắm thì làm sao, Tiểu Thiên không phải là của ngươi, Tiểu Thiên có rất nhiều nam nhân, đại nhân, đây là sự thật không thể thay đổi, ngươi chịu không được thì buông tay." Mạc Nhiễm Thiên đến gần hắn.

"Không, không cho phép ngươi sau này có bất kỳ nam nhân nào nữa." Thân Vô Kỵ quay người lại kéo cánh cửa căn phòng biến thái, lấy từ trong đó ra một sợi dây thô to.

"Haiz, đại nhân, chẳng lẽ là muốn trói Tiểu Thiên lại, sau này không gặp ai nữa?" Mạc Nhiễm Thiên buồn cười nói.

"Không sai! Bổn tướng muốn hành hạ ngươi, để ngươi vĩnh viễn cũng không rời khỏi gian phòng này!" Thân Vô Kỵ tiến lên bắt đầu dùng sợi dây trói Tiểu Thiên, nhưng có lẽ hắn đã quên Tiểu Thiên có thể một chiêu giết chó săn của hắn.

"Ta xem ngươi là ngược đãi người thành quen! Vậy để Tiểu Thiên cũng thử ngược đãi ngươi một chút xem rốt cuộc có bao nhiêu hưng phấn! Hừ!" Mạc Nhiễm Thiên hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng hành động, Thân Vô Kỵ dưới tình huống không có cách nào phòng bị cũng bị Mạc Nhiễm Thiên điểm huyệt chế trụ, kéo người vào căn phòng biến thái, trói hắn vào giá gỗ chuyên dùng để dạy dỗ nam thị.

Con ngươi Thân Vô Kỵ giãn ra, nhưng nói không ra lời, đôi mắt ưng lăm lăm nhìn Mạc Nhiễm Thiên như thể muốn phun ra lửa.

"Làm sao, không ngờ? Ngươi cho rằng Tiểu Thiên là người không biết phản kháng sao? Ha ha ha, nói cho ngươi biết, Tiểu Thiên giống ngươi, có thù thì phải trả, lúc trước xem ngươi đáng thương còn chưa tính, nhưng ngươi không biết hối cải, ngươi cho rằng ngược đãi người thì không đau sao?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn đạo cụ treo đầy trên vách tường, dĩ nhiên đập vào mắt hắn là roi da, roi da nho nhỏ rất tinh xảo, Mạc Nhiễm Thiên đặt trên tay áng chừng rồi nói: "Ngươi thật đúng là biến thái, ngay cả roi cũng làm đẹp như vậy, chẳng lẽ đánh lên không đau?" Mạc Nhiễm Thiên hiếu kỳ hỏi.

Thân Vô Kỵ nhìn hắn cầm roi đi về phía mình, không khỏi sợ hãi, cũng may hắn không cởi quần áo, nhưng mồ hôi nóng đã rơi xuống từ trán hắn.

Mạc Nhiễm Thiên rất máu tanh sờ sờ hai bên má đã sưng của mình, cho là ai cũng có thể đánh mình sao, hôm nay hắn phải đòi lại tất cả.

Mạc Nhiễm Thiên vung lên roi lên đánh vào trước ngực Thân Vô Kỵ.

"Ư!" Thân Vô Kỵ không thể lên tiếng, bởi vì á huyệt bị điểm, nên cả người rõ ràng chấn động.

"Đau không? Chát!" Mạc Nhiễm Thiên lại đánh một roi nữa, không chút lưu tình, người như thế chỉ có tự mình biết đau, mới có thể cảm thụ được nỗi đau của người khác.

"Chát, chát, chát!" Một roi lại tiếp một roi, hai mắt Thân Vô Kỵ đã nhắm nghiền, mồ hôi nhễ nhại.

"Rất đau phải không, nhưng quần áo ngươi dầy như vậy, có lẽ cũng không cảm giác được, cởi quần áo, chúng ta từ từ chơi, Tiểu Thiên sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là ngược đãi!" Mạc Nhiễm Thiên ném roi xuống, dùng liêm đao giúp hắn cởi y phục, liêm đao sắc bén khiến Thân Vô Kỵ càng thêm sợ hết hồn hết vía.

"He he, như vậy sẽ lạnh lắm!" Mạc Nhiễm Thiên thấy người hắn trắng nõn tuyệt nhiên không thấy vết roi thì miệng giật giật, nnd, mình chưa ăn cơm à?

Mạc Nhiễm Thiên cũng đầu đầy mồ hôi, cởi quần áo của mình xuống, chỉ còn một chiếc tiết khố, đứng trước kệ chọn đạo cụ.

"Cái này cũng phải thử một chút!" Mạc Nhiễm Thiên lấy gậy gỗ tới, nhét vào trong miệng Thân Vô Kỵ.

"Ư...ư...." Nếu ánh mắt Thân Vô Kỵ có thể giết người, có lẽ Mạc Nhiễm Thiên đã chết một ngàn lần rồi.

"He he, không tệ." Mạc Nhiễm Thiên nhìn dáng vẻ hắn lúc này, buồn cười nói: "Con rùa đen trên lưng không thấy nữa rồi hả? Thuốc mỡ của ngươi công hiệu cũng không tệ lắm." Mạc Nhiễm Thiên chuyển tới sau lưng của hắn.

"Bốp bốp!" PP tuyết trắng bị Mạc Nhiễm Thiên rất lưu manh vỗ hai cái, rồi lại quay lại phía trước, duỗi hai tay ra, kéo hai chu quả đỏ sậm của Thân Vô Kỵ, ngắt a ngắt, có vẻ rất đã nghiền.

Gương mặt Thân Vô Kỵ thật đẹp mắt, vừa trắng lại vừa hồng.

Bỗng nhiên Mạc Nhiễm Thiên bị kinh sợ, vật trong đũng quần Thân Vô Kỵ bỗng nhiên đứng lên, nhô lên cao cao.

"A, nha, thì ra là ngươi mới là ngược đãi cuồng, ngươi xem này, ngươi, ngươi, biến thái!" Mạc Nhiễm Thiên tuyệt đối câm nín rồi, còn Thân Vô Kỵ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, trong mắt lộ ra tia sáng mê huyễn.

"nnd, cho ngươi biến thái, cho ngươi phát tao!" Mạc Nhiễm Thiên cấu hai cánh tay trắng nõn của hắn, cho đến khi xanh xanh tím tím. (phát tao = lẳng lơ)

"Ư...ư...." Thân Vô Kỵ miệng ngậm cây gỗ đôi mắt mê ly, bộ dáng rất kỳ lạ. Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, lập tức giải á huyệt cho hắn, bỏ cây gỗ trong miệng ra.

" Nếu ngươi dám gọi, ông đây sẽ vĩnh viễn không lấy cây gậy xuống." Mạc Nhiễm Thiên cầm lấy cây gỗ quơ quơ trước mắt hắn.

"A." Thân Vô Kỵ phát ra một tiếng tiếng kêu kỳ quặc, khiến Mạc Nhiễm Thiên nhất thời nổi da gà.

Mặt Thân Vô Kỵ ửng hồng khác thường, nhìn Mạc Nhiễm Thiên thở hổn hển không dứt.

"nnd, đừng phát ra thanh âm phát tao đáng ghê tởm này nữa!" Mạc Nhiễm Thiên lại nhéo một cái trước ngực hắn.

"Nha." Thân Vô Kỵ lập tức phát ra một tiếng rên giống như là thoải mái, lần này Mạc Nhiễm Thiên hoàn toàn sửng sốt, người này rất rõ ràng là người ngược đãi cuồng.

Vì chứng minh phán đoán của mình, Mạc Nhiễm Thiên cầm hỏa long trong quần hắn, vỗ về.

"A, a." Thân Vô Kỵ quả nhiên thoải mái mà kêu lên.

"Chát!" Mạc Nhiễm Thiên chán ghét cho hắn một bạt tai, muốn đánh tỉnh hắn.

Thân Vô Kỵ cũng quả thật ánh mắt thanh minh, giận dữ trừng Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức mạnh tay sờ chu quả của hắn.

"A." Thân Vô Kỵ cả người lại mềm oặt, chỉ có Hỏa Long dưới quần kia là càng ngày càng cứng rắn.

"Đại nhân, ngươi tự xem mình đi!" Mạc Nhiễm Thiên nhắc nhở hắn.

"Tiểu Thiên, ngươi để đại nhân xuống đi!" Thân Vô Kỵ yêu cầu.

"Làm gì, ta muốn chết sao?" Mạc Nhiễm Thiên không ngu.

"Không, để đánh đại nhân." Thân Vô Kỵ bỗng nhiên phát ra ánh mắt vui mừng.

"A. Ngươi thật thích ngược đãi?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi.

"Không biết, đại nhân chỉ cảm thấy hiện tại rất hưng phấn, Tiểu Thiên, ngươi lại đánh đại nhân đi." Thân Vô Kỵ khẩn cầu Mạc Nhiễm Thiên.

"A, được, tự ngươi muốn bị đánh, không trách được ta nha." Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhặt roi trên mặt đất, bắt đầu đánh hắn.

"A." Vết đỏ rốt cục xuất hiện, đau đớn khiến Thân Vô Kỵ kêu lên, nhưng trên mặt vẻ mặt đau đớn lại lộ ra trạng thái ửng hồng, khiến Mạc Nhiễm Thiên dở khóc dở cười, nghĩ hẳn Thân Vô Kỵ cũng không biết bản thân bị ngược mới cảm thấy hưng phấn.

"Rất thoải mái ư?" Thật ra Mạc Nhiễm Thiên thật tò mò loại người thích ngược đãi này.

"Không nói ra, cảm giác rất hưng phấn, Tiểu Thiên, để đại nhân xuống đi." Đôi mắt Thân Vô Kỵ lần đầu tiên lộ ra ánh mắt đáng thương khẩn cầu.

Mạc Nhiễm Thiên nhếch miệng, để hắn xuống, Thân Vô Kỵ quỳ rạp xuống đất, Mạc Nhiễm Thiên cho là hắn muốn nhào vào mình, bèn lui về phía sau mấy bước.

Thân Vô Kỵ ngẩng đầu, quả nhiên lao về phía Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên phản ứng đầu tiên chính là hết sức quất một roi.

"A." Thân Vô Kỵ ngã trên mặt đất, kêu một tiếng.

"Ngươi nha, thật đúng là tên lường gạt, ta quất chết ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên phát hỏa, trước tiên là quất hắn dữ tợn, trên lưng bị in lại dấu đỏ, nhưng ngoài ý muốn là không rách da, lại nghĩ roi da này dùng để dạy bảo nam thị, hẳn đã được chế tạo đặc biệt.

"A, a, Tiểu Thiên, tha mạng, ô, a." Thân Vô Kỵ bị đánh quay cuồng đến trên mặt đất, nhưng dáng vẻ kia cũng không chỉ có đau khổ, trong thanh âm kêu đau thỉnh thoảng có vui thích.

"nnd, bảo ta tiện nhân, ta xem ngươi mới là tiện nhân, chổng mông lên!" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới trước kia ở trên TV có xem qua ngược đãi cuồng thích bị ngược đãi như thế nào.

Thân Vô Kỵ quả nhiên gục trên mặt đất, nâng mông lên, đầu còn quay tới oan ức nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái, đầu đầy tóc đen rũ xuống, khiến Mạc Nhiễm Thiên có một chốc lát thất thần, người nầy thật đúng là mị hoặc.

"Chát!" Roi da rơi vào pp nâng cao của Thân Vô Kỵ, lập tức khiến Thân Vô Kỵ kêu to.

"Sao? Thoải mái không?" Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày.

"Nha." Đến lúc này Thân Vô Kỵ mới tỉnh lại từ cơn đau đớn, phát ra thanh âm thỏa mãn.

"Fuck!" Mạc Nhiễm Thiên thóa mạ một tiếng, lại giơ roi da lên.

"A... Nha..."

"Chát!"

"A... Nha..."

Trong phòng hai loại thanh âm thỉnh thoảng giao nhau, một là tiếng quất hưng phấn, một đau khổ mà hưng phấn.

Bỗng nhiên Thân Vô Kỵ không phát ra thanh âm, cũng bất động, Mạc Nhiễm Thiên bị làm cho sợ đến vội vàng ném roi xuống, không phải là mình cũng điên rồi chứ, không ngừng quất hắn, sẽ không đem người quất chết chứ.

"Đại nhân, ngươi, ngươi không sao chứ?" Mạc Nhiễm Thiên cúi xuống vỗ vỗ hắn.

Thân Vô Kỵ sắc mặt ửng hồng vô cùng, mở to đôi mắt mông lung nhìn Mạc Nhiễm Thiên, bỗng nhiên lóe lên tia sáng, kéo ngã Mạc Nhiễm Thiên xuống đất, nghiêng người ngăn hắn lại.

Mạc Nhiễm Thiên thất kinh, vừa định lấy oản kiếm ra, Thân Vô Kỵ mở miệng van xin: "Tiểu Thiên, đại nhân khó chịu, cho ta."

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, lập tức cảm giác cự long giữa hai chân kia đang đẩy hắn, cứng rắn như sắt, Tiểu Thiên đỏ mặt.

Thân Vô Kỵ cúi thấp đầu, môi mỏng bao trùm trên đôi môi mê người của Tiểu Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.