Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 30: Một lần đánh cược



Mạc Nghị Thần lấy tay gạt nắm tay của nam tử cao lớn đang đánh tới, nhưng nam tử kia khí lực quá lớn, trong chốc lát cả người Mạc Nghị Thần bị hắn áp ngang thắt lưng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, hai bàn tay Mạc Nhiễm Thiên nắm chặt, âm thầm cổ vũ Mạc Nghị Thần cố lên, kì thật hắn cũng không biết tại sao mình phải khẩn trương như vậy.

Mạc Nghị Thần cả người ngày càng bị ép xuống, chân cũng đang chống đỡ nên không có cách nào khác phản kích, mắt thấy sẽ bị áp đảo, Mạc Nghị Thần không muốn thua quá khó coi, rốt cuộc nhấc chân đá xuống chân nam tử kia, đồng thời thân thể của mình té ngã trên mặt đất, cùng lúc y ngã xuống đất, nam tử cường tráng nọ cũng mất đà ngã xuống, làm bụi đất bay lên mù mịt, Mạc Nhiễm Thiên gấp đến độ vội vàng đứng dậy. Thật tốt, hẳn là không bị thương, trong lòng không khỏi thầm mắng Mạc Nghị Thần ngốc nghếch, rõ ràng biết người ta khỏe hơn y, vẫn dám so sức mạnh với người ta, mỉa mai thay, đồng quy vu tận, hai người đều ngã xuống, đều phải chịu phạt.

Mạc Nhiễm Thiên buông lỏng nắm tay lại nhìn hướng Mạc Hiên, phát hiện Mạc Hiên cư nhiên mặt đầy giận dữ nhìn hắn, Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, mới biết được lục hoàng tử này nhất định là ghen tị, mình chỉ chú ý Mạc Nghị Thần, mà không có chú ý đến cậu ta, cũng không biết cậu bé thua hay là thắng, có điều nhìn người thua đều phải chịu phạt, cậu lại đứng im, có nghĩa là cậu đã thắng, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên giật mình.

Mạc Nhiễm Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười với cậu bé, sau đó thấy Mạc Hiên không tiếp nhận, tức giận quay người đi, không thèm nhìn hắn, Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm trẻ con đúng là trẻ con a, cũng không biết ba ngày sau mình đối mặt hắn cậu bé này thế nào đây, chỉ có thể cười khổ.

Mới vừa ngồi xuống, bên ngoài thao trường lại có một người chạy tới, đúng là tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm, chỉ thấy gã vẻ mặt âm lãnh vẻ trực tiếp chạy về phía Mạc Nhiễm Thiên, ngay cả người khác thi lễ gã cũng không để ý, Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ người này làm gì? Tìm mình gây chuyện sao?

Mạc Tử Viêm chạy đến trước mặt Mạc Nhiễm Thiên cả giận nói: “Ta nói đi tìm đệ, đệ như thế nào chạy tới nơi này, hại ta tìm thật mệt nhọc!”

Mạc Nhiễm Thiên nghe thấy, không nhịn được cười, sau đó lạnh lùng nhìn Mạc Tử Viêm nói: “Tứ hoàng đệ, đệ càng ngày càng không hiểu quy củ trong cung, ta dù gì cũng là thái tử, đệ không không chào hỏi ta cũng không tính, lại đổi lại ngôi thứ, còn ra thể thống gì? Hơn nữa bổn thái tử không đáp ứng phải đợi đệ!”

“Huynh, huynh!” Mạc Tử Viêm kinh hãi, gã có thể khẳng định Mạc Nhiễm Thiên không ngốc một chút nào, bởi vì những lời này không phải kẻ ngốc có thể nói được, trong khoảnh khắc không khỏi không biết phản ứng như thế nào.

“Huynh cái gì mà huynh? Ta là thái tử, tứ hoàng đệ thật không có lễ nghi!” Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói, người này vừa nhìn hắn đã không vừa mắt.

Khuôn mặt Mạc Tử Viêm khuôn mặt tuấn tú hết xanh lại chuyển sang trắng, nhìn một chút hắn cùng Tiểu Lộ Tử bên cạnh, vẻ mặt hắn rất tốt, không khỏi hỏi: “Bệnh của huynh khỏi rồi sao?”

“Khỏi rồi thì đệ rất thất vọng sao? Hay là đệ hy vọng ta vĩnh viễn không thể khỏe lại?” Mạc Nhiễm Thiên ánh mắt sắc bén nhìn gã.

Mạc Tử Viêm biết được đáp án, đôi mắt hoảng sợ tĩnh lặng đến cực điểm, nhìn Mạc Nhiễm Thiên một hồi lâu không lên tiếng, Mạc Nhiễm Thiên không yếu thế trừng mắt nhìn hắn, hắn thật muốn nhìn cái tên tứ hoàng tử càn rỡ này đến cùng muốn thế nào?

Đột nhiên Mạc Tử Viêm cười lạnh một tiếng nói: “Hừ, mặc kệ huynh ngốc hay không ngốc, huynh cũng sẽ lập tức bị đưa đi Tề quốc, huynh cho rằng huynh là thái tử là có thể thay đổi vận mệnh của mình sao? Huynh rồi cũng sẽ trở thành đồ chơi của Tề vương! Đồ chơi của nam nhân!”

Mạc Nhiễm Thiên nghe đến hai chữ ‘Đồ chơi’, sửng sốt trong chốc lát, lửa giận đột ngột bốc lên ngùn ngụt, mình dù sao cũng là một nam tử hán, dù thân thể có khiếm khuyết, bị ép cũng đành chịu, nhưng cũng không thể nói là ‘đồ chơi’, chẳng lẽ mình mãi mãi sẽ không thể làm nam nhân sao?

“Choang!” Mạc Nhiễm Thiên tức giận tới mức lật đổ cả bàn gỗ, nước trà bắn tung tóe, đứng lên hung tợn nói: “Đệ nói ai là ‘đồ chơi’!”

Mạc Tử Viêm bị dọa đến vội vàng nhảy ra sau, càng hung ác phẫn nộ quát: “Huynh thần kinh cái gì chứ, muốn đánh người sao!”

“Đúng, chính là muốn đánh đệ!” Mạc Nhiễm Thiên từ bàn gỗ nhảy ra trước, ống tay áo cuộn lên muốn đánh gã.

“Lần trước không cẩn thận cho huynh đánh được, huynh nghĩ rằng ta thật sự sợ huynh sao, cũng không nhìn xem mình là cái dạng gì, đến nữ nhân huynh cũng chẳng bằng, đừng làm trò cười cho người khác nha!” Mạc Tử Viêm cười khẩy nói, đôi mắt lạnh lùng tà mị tràn ngập vẻ rét lạnh.

Lúc này, người trong thao trường đã phát hiện bên này có chuyện, Mạc Hiên lập tức chạy như bay đến, ngay sau đó là Dạ Tích Tuyết vẻ mặt lo lắng. Những người khác bị ra lệnh giữ nguyên vị trí luyện tập đánh quyền. Mạc Nghị Thần bị phạt chạy bộ vừa phát hiện ra, cũng từ trong đội ngũ chạy tới bên này.

“Mạc Tử Viêm! Đệ thật đáng chết! Có gan thì đánh cuộc với ta!” Mạc Nhiễm Thiên tức giận đến mất đi lý trí, hắn hiện tại hoàn toàn có thể dùng thân phận thái tử uy hiếp gã, đáng tiếc Mạc Nhiễm Thiên tính cách nóng nảy, đầu óc chịu một kích thích lớn, liền lập tức nổi trận lôi đình.

“Ha ha ha, huynh đánh cuộc cùng ta, đừng không biết tự lượng sức mình, ta sợ không cẩn thận quá tay, làm huynh bị thương, vậy sẽ có rất nhiều người đau lòng đấy.” Mạc Tử Viêm thấy Mạc Nhiễm Thiên giận thành như vậy, không khỏi buồn cười, bộ dáng này của hắn so với khi ngu đáng yêu hơn nhiều. Đáng tiếc khuôn mặt này dù tức giận như thế nào cũng đẹp đến kỳ lạ, nghĩ tới đây, Mạc Tử Viêm không nhịn được nhìn đôi môi mỏng màu vàng đỏ của Mạc Nhiễm Thiên.

“Hãy bớt nói nhảm đi, đệ rốt cuộc có đánh cuộc hay không? Đừng lề mề như nữ nhân vậy!” Mạc Nhiễm Thiên tức giận chửi mắng, hắn nhất định phải bắt gã thua tâm phục khẩu phục.

“Huynh! Được, đánh cuộc gì?” Mạc Tử Viêm cũng là kẻ nóng nảy, lập tức tức đến đỏ mặt tía tai.

“Thái tử ca ca, tứ hoàng huynh. Các huynh làm cái gì vậy?” Mạc Hiên thấy hai người giương nanh múa vuốt giống như muốn đánh nhau, không khỏi chạy lại giữa hai người, tách hai người ra xa.

“Thái tử điện hạ, tứ hoàng tử, có chuyện gì từ từ nói, người một nhà, đừng tổn thương hòa khí.” Dạ Tích Tuyết cũng vội vàng nói giúp.

“Các người tới vừa lúc, giúp chúng ta làm chứng, ta muốn cùng đệ ấy đánh cuộc! Hừ!” Mạc Nhiễm Thiên lớn tiếng nói.

“A, đánh cuộc gì? Đánh cuộc như thế nào a?” Mạc Hiên khó hiểu cũng tò mò hỏi.

“Cược đánh nhau, nếu là ta thắng, đệ dập đầu nhận lỗi cho ta! Đệ dám không?” Mạc Nhiễm Thiên căm tức nhìn Mạc Tử Viêm.

“A, ha ha ha, cược thì cược, có điều ta không cần huynh dập đầu nhận lỗi, nếu huynh thua, đêm nay để cho ta ngoạn được chứ?” (xoay đi xoay lại vẫn không biết dùng từ gì, đành để nguyên văn chữ ‘ngoạn’ vậy, ^^)

“Đệ, đệ thật sự là không bằng loài cầm thú!” Mạc Nhiễm Thiên tức giận lập tức vung quyền đấm tới, gã thật sự là đem hắn trở thành món đồ chơi. Nhưng nắm tay hắn lập tức bị Mạc Hiên ngăn lại. Mạc Hiên lạnh lùng nói với Mạc Tử Viêm: “Tứ hoàng huynh, huynh thật quá đáng, thái tử ca ca là người, không phải ‘đồ chơi’.” Ở bên cạnh đó Dạ Tích Tuyết cũng nhìn Mạc Tử Viêm bằng vẻ mặt âm trầm.

“Hừ, là hắn đưa ra trước, muốn cược liền cược đi, không cược thì thôi, bổn hoàng tử không rảnh cùng các người chơi đùa.” Mạc Tử Viêm cũng chẳng sợ ai, huống chi hiện tại phụ hoàng đã đồng ý đem Mạc Nhiễm Thiên cho Tề vương, danh hiệu thái tử này sợ rằng phải đổi người.

“Buồn cười! Ta cược!” Mạc Nhiễm Thiên thật sự không vừa mắt sự càn rỡ của gã, một mực đem Mạc Hiên từ trước mặt đẩy ra, chống lại Mạc Tử Viêm đối diện.

“Thái tử ca ca!” Mạc Hiên không thể tin được trợn to hai mắt.

“Thái tử điện hạ!” Dạ Tích Tuyết muốn ngăn cản đã không kịp, thân thủ Mạc Tử Viêm hắn cũng biết, so với Mạc Nghị Thần cùng Mạc Hiên đều lợi hại hơn nhiều, cho nên gã cũng không thường đến luyện tập.

“Tiểu Thiên, không thể!” Khi Mạc Nghị Thần chạy tới nghe được vài câu cuối cùng, sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, trong phút chốc liền quên đi xưng hô thái tử, trực tiếp gọi, đáng tiếc đã quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.