Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 44: Thật thật giả giả



Đang trong lúc Mạc Nhiễm Thiên hãi hùng khiếp vía, Mạc Tử Viêm cùng Từ Mạc đã đạt thành hiệp nghị, rời khỏi nhã gian, Mạc Nhiễm Thiên nhìn Từ Võ theo bọn họ hội hợp bên ngoài cửa thang lầu đang muốn rời đi, trong miệng thở hắt ra, nhưng đúng lúc này, Mạc Nghị Thần đi ra nhã gian, y thấy Tiểu Thiên hồi lâu không trở về, trong lòng sốt ruột, nhìn ra bên ngoài, không thấy Từ Võ, liền đi ra ngoài tìm.

Không ngờ, ba người kia dừng lại tại cửa thang lầu, cũng bởi vậy thấy được Mạc Nghị Thần, mấy người gặp lại, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Nhị hoàng huynh, huynh như thế nào ở chỗ này?" Mạc Tử Viêm cất bước đi lên, nhìn Mạc Nghị Thần đầy kinh ngạc, đồng thời sắc mặt âm lãnh.

"Tứ hoàng đệ, Từ đại nhân thật có nhã hứng a, bổn hoàng tử đến đây một chút, không nghĩ lại có thể gặp tứ hoàng đệ các ngươi, ha ha." Mạc Nghị Thần trong lòng có chút khẩn trương, nhưng lại giả bộ trấn định nói.

"Một mình huynh? Không đi theo tên ngốc kia ư?" Mạc Tử Viêm ép hỏi.

"Tứ hoàng đệ, đó là Tam Hoàng huynh của đệ đó, sao đệ có thể nói những lời như vậy!" Mạc Nghị Thần cả giận nói, giờ phút này người trên lầu hai cũng nhiều lên, mọi người giống như đều nhìn về phía bên này.

"Nhị hoàng tử, tất cả mọi người biết thái tử là một kẻ ngốc, cũng là người bên gối nhị hoàng tử, đừng nên so đo nhiều như vậy, thế nào, thái tử rất mê hồn chứ?" Từ Võ nở nụ cười dâm đãng nói.

"Làm càn!" Mạc Nghị Thần giận dữ.

"Nhị hoàng tử bớt giận, Tiểu Võ, chớ có hồ ngôn loạn ngữ, hạ quan còn có việc gấp đi trước cáo từ, các vị ở lại nói chuyện!" Từ Mạc làm bộ trách mắng con trai một chút, nhưng vẻ mặt đầy ý cười xoay người rời đi.

"Nhị hoàng huynh, huynh còn chưa nói huynh có phải một người hay không?" Mạc Tử Viêm quay đầu nhìn một chút bốn phía rồi tiếp tục nhìn chằm chằm Mạc Nghị Thần.

"Không sai, bổn hoàng tử đến tìm người, không tìm được đang chuẩn bị đi." Mạc Nghị Thần sợ Mạc Nhiễm Thiên đi ra, vội vàng lớn tiếng nói, sau đó đi thẳng đến cửa thang lầu.

"Tìm ai? Huynh đã đến bao lâu rồi?" Bóng người Mạc Tử Viêm chợt lóe, ngăn cản đường đi của y, Còn Từ Võ thì âm hiểm cười đứng ở phía sau Mạc Nghị Thần.

"Ha ha, ta là nhị ca của đệ, tìm ai có nhất thiết phải báo với đệ không? Đệ làm thế này là ý gì?" Mạc Nghị Thần mặc dù trong lòng khẩn trương, nhưng không thể quá yếu thế.

"Ta hỏi huynh tới bao lâu rồi, đã nghe được những gì?" Khuôn mặt Mạc Tử Viêm càng ngày càng âm trầm.

"Tứ hoàng đệ rất sợ ta nghe được cái gì sao? Như vậy ta lại thấy tò mò, đệ tới nơi này không phải ngâm thi đối nghịch, mà là có cái gì âm mưu gì ư?" Mạc Nghị Thần cũng lạnh như băng.

"Huynh?" Mạc Tử Viêm nhất thời bị chọc giận.

"Từ Võ, ngươi đi nhìn một chút trong nhã gian có người khác hay không!" Mạc Tử Viêm lập tức ra lệnh cho Từ Võ.

"Tứ hoàng đệ, đệ thật sự là càng lúc càng lớn mật, chờ ta trở về bẩm báo phụ hoàng, xem đệ đến cùng đang làm cái gì!" Mạc Nghị Thần sợ Mạc Nhiễm Thiên bị Từ Võ tìm được, lập tức tiến lên, đẩy Mạc Tử Viêm rồi hướng dưới lầu đi đến.

Từ Võ quả nhiên dừng lại nhìn về phía Mạc Tử Viêm, chờ đợi mệnh lệnh của gã.

"Ngăn cản hắn, có thể hắn nghe được bổn hoàng tử cùng phụ thân ngươi nói chuyện với nhau, không thể thả hắn đi!" Mạc Tử Viêm đầu óc vừa chuyển, lập tức nhảy xuống, đuổi theo Mạc Nghị Thần, Từ Võ cảm giác thấy chuyện không hay, vội vàng đuổi theo.

Mạc Nhiễm Thiên lúc này mới đi ra, biết Mạc Nghị Thần gặp nguy hiểm, vội vàng xuống lầu, thấy ở chỗ rẽ ngoài cửa, Mạc Tử Viêm đã cản lại Mạc Nghị Thần, hơn nữa một tay Mạc Nghị Thần bị Mạc Tử Viêm chế trụ, Mạc Nghị Thần sắc mặt tái nhợt, lơ đãng nhìn về phía Tiểu Thiên, thấy Mạc Nhiễm Thiên nhanh như sóc, chạy mất hút về phía bên kia, trong lòng không khỏi an tâm.

"Tứ hoàng tử, người muốn xử trí hắn như thế nào?" Từ võ hỏi Mạc Tử Viêm.

"Nhị ca, ngươi không thể trách tứ đệ, đi!" Mạc Tử Viêm đẩy Mạc Nghị Thần, đi về phía ngược lại.

"Tứ hoàng đệ, đệ rốt cuộc cùng Từ đại nhân mật mưu cái gì? Đệ dẫn ta đi nơi nào? Phụ hoàng để cho ta mang Tiểu Thiên ra ngoài chơi, nhưng ta không cẩn thận làm lạc mất đệ ấy, phải lập tức tìm được, nếu không lại không thấy, phụ hoàng tức giận, đệ cũng khó trốn trách nhiệm." Mạc Nghị Thần trong lòng vừa chuyển lập tức nói.

"Huynh nói là Tiểu Thiên ở ngoài cung? Làm sao lại đi lạc? Huynh không biết huynh ấy ở một mình rất nguy hiểm sao?" Mạc Tử Viêm hai mắt đột nhiên sáng ngời.

"Ta không phải đang đi tìm sao? Hắn đang ở trên đường này mua đồ!" Mạc Nghị Thần cảm thấy kì quái, Mạc Tử Viêm cư nhiên vẫn quan tâm Mạc Nhiễm Thiên có thể gặp nguy hiểm?

"Ý của huynh là, huynh mới vừa lên lâu tìm Tiểu Thiên?" Mạc Tử Viêm hỏi lần nữa.

"Đúng vậy, ta hình như thấy đệ ấy mới vừa đi vào, nhưng lên lầu cũng không gặp đệ ấy, đang nhìn quanh cửa sổ, nhưng lại không ngờ đụng tới các đệ!" Mạc Nghị Thần nhanh chóng bịa ra một lý do.

Mạc Tử Viêm nghiêm túc nhìn Mạc Nghị Thần, xác nhận lời y nói có chân thật không.

"Nhị ca! Huynh chạy đi đâu vậy, làm cho Tiểu Thiên tìm thật vất vả!" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên cầm con dao trên tay xông đến.

"Di, tứ hoàng đệ, đệ ở đây làm gì vậy! Hắn?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn về phía Từ Võ cố ý lộ ra vẻ tức giận.

"Tiểu Thiên, đệ chạy đi đâu thế, cái dao này ở đâu ra vậy?" Mạc Nghị Thần thiếu chút nữa phì cười, mặc dù y biết Mạc Nhiễm Thiên là vì muốn lấy thêm can đảm, nhưng con dao như vậy trông thật buồn cười, trong lòng lập tức nghĩ muốn đưa cho Tiểu Thiên một con dao găm thật tốt, để hắn phòng thân.

"Tham kiến thái tử điện hạ! Tại hạ cùng tứ hoàng tử tại "Quần Anh các" uống trà, tại hạ đi bây giờ đây!" Từ Võ nhận được ánh mắt Mạc Tử Viêm, vội vàng lén đi.

"Tiểu Thiên, huynh tối hôm qua bị ai cướp đi?" Mạc Tử Viêm nhìn Mạc Nhiễm Thiên một thân áo vải nhưng lại khó che giấu vẻ tuấn mỹ, không khỏi nhăn mày.

"Ta không biết a, tứ đệ, đệ thật làm cho tam ca thất vọng rồi, cư nhiên không bảo vệ ta! Ta cũng không còn muốn ở cùng một chỗ với đệ!" Mạc Nhiễm Thiên giả bộ ngây thơ, hắn hiện tại là thật thật giả giả, giả giả thật thật, làm cho mọi người nhìn không thấu.

Mạc Tử Viêm sửng sốt, sắc mặt càng thêm âm trầm, liếc nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái nói: "Người nọ võ công cao cường, lại sử dụng dược phấn đánh lạc hướng, là tứ đệ thất thủ."

"Nhị ca, ta đang xem đầu bếp giết gà, đi thôi, ta đói bụng, đi ăn cái gì đi." Mạc Nhiễm Thiên lập tức kéo tay Mạc Nghị Thần bỏ đi.

"Tiểu Thiên, vứt con dao này đi, hù dọa người qua đường không tốt đâu, tứ đệ, vậy cáo từ!" Mạc Nghị Thần trong lòng mừng thầm, vội vàng rời đi, nghĩ thầm tiểu ngây thơ thật là thông minh.

"Chậm đã, ta cũng chưa dùng bữa, cùng nhau đi thôi." Mạc Tử Viêm không thích cảm giác hai người bọn họ đem gã vứt bỏ.

"Tứ đệ, nhưng chúng ta không mang theo nhiều tiền lắm a." Mạc Nhiễm Thiên chính là muốn làm cho gã không chịu nổi.

"Vậy tứ đệ mời Tiểu Thiên cũng được!" Mạc Tử Viêm khóe miệng nhếch lên đáp.

"Được a, tứ đệ, Tiểu Thiên còn muốn mua đồ, đệ mua cho ta được không?" Mạc Nhiễm Thiên hai mắt to tròn chớp chớp nhìn Mạc Tử Viêm.

Trong chốc lát, Mạc Tử Viêm cảm thấy mình như đi lạc trong hai tròng mắt xinh đẹp kia, con mắt vô tình lại chăm chú vào đôi môi vàng đỏ của Tiểu Thiên.

"Đi thôi." Mạc Tử Viêm cuối cùng thanh âm êm ái, còn Mạc Nhiễm Thiên nghe thấy, lập tức cả người tóc gáy dựng đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.