Một ngày trôi qua trong nỗi bất mãn và khiếp sợ của Mạc Nhiễm Thiên, buổi tối nằm trên giường nghĩ đến chuyện Tiêu Hương Hương giao cho hắn, hắn cảm thấy thật ấm ức cho cái thân phận thái tử này của mình, không chỉ ngủ cùng người ta, mà nghe tiểu hài tử kia nói, giống như mình thành vợ chính thức của hắn vậy. Hơn nữa đêm nay ngay cả Mạc Nghị Thần cũng không thể ngủ cùng hắn, giúp hắn động viên tinh thần.
Sáng sớm hôm sau, cả hậu cung bắt đầu trở nên náo nhiệt, hoàng thượng mặc dù vì chuyện Thân quốc tiến đánh, không muốn phô trương lãng phí, chỉ làm lễ trưởng thành cho Mạc Hiên ở ngự hoa viên, nhưng cả hoàng cung vẫn thật nhộn nhịp, những người được mời ngoài thái khanh Từ Mạc và thượng đại phu Dạ Tích Tuyết mà Mạc Nhiễm Thiên biết, còn có mấy vị đại thần quan trọng khác.
"Thái tử điện hạ, thỉnh tắm rửa thay quần áo." Tiểu Lộ Tử cầm theo một bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn đi vào.
"Sáng sớm, tắm cái gì chứ?" Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe liền tức giận, tối hôm qua trước khi ngủ mới tắm qua, sớm nay lại tắm nữa, sao phải sạch sẽ quá mức như vậy.
"A, thái tử điện hạ, đây là quy định." Tiểu Lộ Tử lập tức lộ ra vẻ mặt cầu xin.
"Thì phá quy định, ở chỗ này của ta ta lớn nhất, ngươi muốn thì tự tắm đi!" Mạc Nhiễm Thiên cố tình gây chuyện, dù sao hiện giờ ấn tượng của hắn với Mạc Hiên vô cùng tồi tệ, dựa vào cái gì bắt hắn buổi tối phải hầu hạ y? Lễ trưởng thành kiểu gì vậy?
"Thôi đi, để ta tự làm! Đi ra ngoài!" Mạc Nhiễm Thiên nổi giận bừng bừng, sau đó bắt đầu rèn luyện thân thể, tưởng tượng bao cát là Mạc Hiên, dùng sức nện xuống, nghĩ đến từ sáng hôm đó xuất cung chọc tiểu hài tử một lần, cho đến hai ngày nay đều không thấy, thật là kì quái.
Tiểu Lộ Tử không dám nói lời nào, buông quần áo rồi chuồn mất, từ sau khi thái tử không còn ngốc, hắn càng ngày càng đáng sợ.
"Trở về!" Tiểu Lộ Tử vừa bước chân ra khỏi cửa liền bị Mạc Nhiễm Thiên kêu trở lại.
"A, thái tử điện hạ, còn có gì phân phó?" Tiểu Lộ Tử vội vàng xoay người.
"Lam nhi thế nào?" Đây là chuyện Mạc Nhiễm Thiên vẫn canh cánh trong lòng, hắn cảm thấy có lỗi với Lam nhi.
"Sườn phi nương nương cả ngày đều ca hát, nhảy múa, ngoài ra cũng không có gì không ổn cả." Tiểu Lộ Tử trả lời.
"Ân, ngươi bảo hai tiểu cung nữ tới hầu hạ nàng, thuốc thái y viện đưa tới đúng giờ phải cho nàng uống." Mạc Nhiễm Thiên phân phó.
"Nô tài hiểu rõ!" Tiểu Lộ Tử thầm nghĩ thái tử điện hạ thật sự là trạch tâm nhân hậu, đối với nữ nhân đều tốt như vậy.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!" Bên ngoài truyền đến tiếng nô tài bẩm báo.
"Ngươi đi xuống trước đi." Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên, bảo Tiểu Lộ Tửlui xuống, sau đó nhìn Tiêu Hương Hương một thân trang phục uy nghi đang chậm rãi đi đến.
"Tiểu Thiên, sao còn không thay quần áo?" Tiêu Hương Hương đóng cửa rồi tiến lại.
"Không phải chỉ là lễ trưởng thành của con cô thôi sao, có cần thiết phải long trọng như vậy không?" Mạc Nhiễm Thiên khinh bỉ nhìn nàng.
"A a, lễ trưởng thành này của Hiên nhi đã là đơn giản nhất trong chúng hoàng tử, sao cậu lại thờ ơ như vậy, chuyện này chỉ còn cách mục tiêu của chúng ta có một bước, không đầy mười ngày nữa cậu bắt đầu xuất phát rồi, cậu cần phải thừa dịp mấy ngày này mà bắt lấy trái tim con trai ta."
"Tôi thấy cô ở chỗ này rất thoải mái, còn trở về làm gì, có người chồng tốt như vậy, còn có đứa con trai lớn nhường ấy, không cần trở về, ở lại đây hưởng phúc đi." Mạc Nhiễm Thiên châm chọc nàng.
"Tiểu Thiên, cậu nói cái gì vậy, sao phải tức giận thế, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, nơi này thì có cái gì, tôi muốn trở về, tôi nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè, nơi này mặc dù không tồi, nhưng tôi ghét cuộc sống mưu tính tranh giành như thế này, cậu tại sao nói tôi như vậy, chẳng lẽ cậu cảm thấy rằng tôi đang lừa cậu sao?" Tiêu Hương Hương vẻ mặt thương tâm nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên thấy vẻ mặt nàng không giống gạt người, nhất thời lửa giận trong lòng cũng nguội bớt: "Tôi buồn lắm, tại sao muốn tôi đi hoàn thành nhiệm vụ này!"
"Bởi vì cậu là nam nhân, nếu tôi là nam nhân, còn cần nhờ đến cậu sao?" Tiêu Hương Hương cư nhiên nhìn Mạc Nhiễm Thiên châm chọc.
"Ai, được rồi được rồi mà, đừng khóc, tôi chỉ là phiền lòng, con trai cô đi đâu vậy? Hai ngày nay tôi không gặp hắn." Mạc Nhiễm Thiên hỏi.
"Hiên nhi hai ngày này đều trầm lặng ít nói, tôi còn muốn đến hỏi cậu xem đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Hương Hương càng thêm tò mò.
"A, tôi làm sao biết được, hắn không phải là đang ghen đó chứ, ngày đó tôi không cho hắn xuất cung, sau đó cùng nhị ca đi ra ngoài." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cả kinh nói.
"Ra vậy, thế thì hẳn là không có việc gì, dù sao vẫn chỉ là một đứa con nít, đêm nay cậu tốt với hắn một chút thì không có việc gì rồi." Tiêu Hương Hương lập tức nhếch môi cười.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng giật giật: "Cách này mà tốt sao, chẳng lẽ còn muốn tôi cầu hắn thượng tôi?"
"A, hắc hắc. Cậu đừng tức giận, tiểu hài tử cần phải dỗ dành, dù sao cảm tình của hắn với cậu không phải ngày một ngày hai, thấy cậu không quan tâm tới hắn, tâm tình tự nhiên kém, nhưng vì tương lai của chúng ta, cậu chịu ấm ức một chút được không?" Tiêu Hương Hương an ủi.
Mạc Nhiễm Thiên không nói, bởi vì có nói gì cũng không đúng.
"Tiểu Thiên, hôm nay để cho tôi vấn tóc cho cậu." Tiêu Hương Hương vừa nói vừa đi lên phía trước.
"A, cô không phải ngươi nên vấn tóc cho con trai mình sao?" Mạc Nhiễm Thiên kì quái hỏi.
"A a, Hiên nhi muốn cậu vấn tóc giúp nó, tôi giúp cậu vấn tóc chỉ là cảm thấy chúng ta giống như người một nhà, giống như sắp phải gả con gái vậy, trong lòng rất khó chịu." Ý nghĩ của Tiêu Hương Hương cũng thật kì quái.
"Gì chứ, ý của cô là tôi sắp gả cho con trai cô?" Mạc Nhiễm Thiên đầu đầy hắc tuyến.
"Hắc hắc, không phải vậy, chỉ là cảm thấy trong lòng là lạ, cậu đừng có so đo với người già như tôi, trong cung này chỉ có nói chuyện với cậu tôi mới dám không kiêng nể gì, cả ngày cố làm ra vẻ, buồn nôn muốn chết." Tiêu Hương Hương lộ ra một ánh mắt xem thường.
Mạc Nhiễm Thiên nghe nàng khôi phục thành giọng điệu hiện đại mới thấy có một cảm giác gắn bó thân thiết.
"Được rồi, chờ một chút, tôi đi tắm." Mạc Nhiễm Thiên quả thật đem Tiêu Hương Hương thành người thân duy nhất ở nơi này.
Tiêu Hương Hương thừa dịp Mạc Nhiễm Thiên đi vào tắm rửa, đi ra ngoài gọi Tiểu Lộ Tử tới hỏi: "Sườn phi nương nương thế nào?" Tiêu Hương Hương đương nhiên đã biết chuyện của Lam nhi.
"Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, sườn phi nương nương trở nên ngu ngốc, vẫn không chuyển biến tốt hơn." Tiểu Lộ Tử thành thật trả lời.
"Ai, đứa nhỏ đáng thương, ngươi cần phải chăm sóc tốt cho nàng đấy." Tiêu Hương Hương trên mặt lộ ra vẻ đồng tình.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Nhiễm Thiên đã thay một bộ cẩm phục màu vàng, phía trên thêu một con phượng hoàng vô cùng tinh tế, bên hông mang một miếng ngọc bội, cao quý dị thường, nhưng tâm tình Mạc Nhiễm Thiên càng thêm u ám, ý gì vậy, tại sao không phải rồng mà là phượng.
"Tiểu Thiên, ngươi thật sự là đẹp trai đến ngây ngất!" Tiêu Hương Hương thấy trang phục hoa mỹ càng tô điểm thêm cho vẻ phiêu dật tuấn mỹ của Mạc Nhiễm Thiên, không khỏi mừng thay cho con trai mình, đêm nay thằng bé nhất định sẽ rất vui.
"Đẹp cái đầu cô ấy, bộ quần áo kỳ quái này, tôi là nữ nhân sao? Tại sao lại là phượng? Sợ mọi người không biết tôi bị thượng sao?" Mạc Nhiễm Thiên cả giận.
"Tiểu Thiên, kì thật ở chỗ này nam nhân bị thượng cũng không phải chuyện mất mặt a, cậu như thế nào còn không tiếp nhận sự thật. Nam nhân bị thượng mới có thể làm cho người ta thương yêu a. Không có ai xem thường." Tiêu Hương Hương khuyên bảo.
"Tôi rất hận cái nơi biến thái này!" Mạc Nhiễm Thiên cuối cùng tổng kết ra một câu này.
"A a, đến đây, ngồi xuống! Tôi vấn tóc cho cậu." Tiêu Hương Hương đã bảo người chuẩn bị đồ trang điểm đặt bên cạnh gương đồng từ trước.
Mạc Nhiễm Thiên tâm không cam lòng ngồi xuống, nhìn trong gương đồng thấy Tiêu Hương Hương đang chải tóc cho mình, tâm ngày càng trùng xuống, hắn nhất định phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này!
Kì thật Tiêu Hương Hương cũng hiểu rõ tâm tình hắn: "Tiểu Thiên, sắp phải sang Tề quốc rồi, hết thảy phải cẩn thận a, tôi chờ cậu trở về a."
"Tôi biết." Mạc Nhiễm Thiên nghe nàng nói như thế, có chút cảm động, nữ nhân này cuối cùng cũng có lúc quan tâm đến hắn.
"Ai, cũng không biết có thể nhanh chóng gặp lại cậu không nữa." Tiêu Hương Hương rất thương cảm. Tốt xấu gì Mạc Nhiễm Thiên cũng là người cùng một nước với nàng, mặc dù nàng cảm thấy mình thay đổi, nhưng vẫn có cảm giác thân thiết của đồng loại.
"Tôi sẽ nhanh chóng trở về, cô không cần quá lo lắng, nơi này chuyện cần cô làm cũng không thiếu a, còn nữa, cẩn thận thái khanh Từ Mạc." Mạc Nhiễm Thiên thấy rằng có lý do chính đáng để nhắc nhở nàng.
"Tôi biết." Tiêu Hương Hương dừng tay sau đó chậm rãi nói.
"Cô biết? Còn có cái gì cô không biết?" Mạc Nhiễm Thiên lộ ra một ánh mắt xem thường.
"Tôi còn biết tứ hoàng tử cùng hắn có âm mưu." Tiêu Hương Hương thở hắt ra.
"Cô làm sao mà biết được?" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cả kinh, nữ nhân này quả nhiên không đơn giản.
"Hừ, quỷ kế của Chu quý phi tôi còn không biết, nếu cái gì tôi cũng không biết, ngôi vị hoàng hậu này cũng không phải tôi ngồi." Tiêu Hương Hương cười lạnh.
"Cô thật sự biết? Vậy vì sao không nói với hoàng thượng?" Mạc Nhiễm Thiên rất tò mò chuyện này.
"Còn chưa đến lúc, Tiểu Thiên, cậu yên tâm, tôi đã hứa với cậu thì nhất định sẽ làm được, vị trí này chắc chắn sẽ thuộc về Hiên nhi, cho nên cậu nhất định phải bình an trở về". Tiêu Hương Hương nghiêm túc nói.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn bóng Tiêu Hương Hương mơ hồ trong gương đồng, đột nhiên bị nàng thuyết phục, một người phụ nữ cũng có thể cam đoan với mình, mình vì sao ngay cả lòng tin cũng đều không có.
"Yên tâm, tôi sẽ trở về!". Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên bỗng nổi lên một quyết tâm sắt đá.
"Uhm, vậy là được rồi, tôi lo nhất là chuyện cậu không thể thích ứng với thân phận của mình, hiện tại cậu nói vậy, tôi cũng yên tâm. Được rồi, cậu xem, đẹp trai lắm! A a, Hiên nhi nhất định bị cậu làm cho mê chết." Tiêu Hương Hương vỗ vỗ vai Mạc Nhiễm Thiên, nhìn bóng Mạc Nhiễm Thiên vô cùng tuấn mỹ trong kính lại có cảm giác thành công.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn ngọc quan trên đỉnh đầu, bên trên có gắn viên trân châu vô cùng lớn. Trên đầu buộc một dải băng trắng, tóc đen như như thác nước rủ xuống, làm cho cả người diễm lệ thoát tục, ngay cả chính mình nhìn đến cũng choáng váng.
Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt tuấn tú đỏ lên cười nhạo nói: "Hôm nay tôi xuất giá."
"Ha ha ha, Tiểu Thiên, cậu nhớ kĩ, nhất định phải làm cho Hiên nhi mê muội vì cậu, tốt nhất làm cho hoàng thượng cũng biết". Tiêu Hương Hương nhẹ nhàng nói.
"Con trai cô vốn đã thích tôi, nhưng sao còn phải nói cho hoàng thượng biết? Chẳng lẽ hoàng thượng nhìn còn không hiểu sao?" Mạc Nhiễm Thiên buồn bực nói.
"Còn phải xem biểu hiện của cậu." Tiêu Hương Hương nhíu mày.
"Kỳ thật cô không cần quá lo lắng, hoàng thượng đã nói với ta, người để tôi chọn Hiên nhi và tứ hoàng tử ai đăng vị mới tốt, mặc dù không có chỉ rõ, nhưng ý tứ của người là ai tốt với tôi, người sẽ truyền ngôi cho, nên đừng quá lo lắng." Mạc Nhiễm Thiên rốt cuộc đem việc này nói ra.
Tiêu Hương Hương vừa nghe đột nhiên trầm mặc.
"Sao thế, có cái gì không đúng?" Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy nàng rất kì quái.
"Chuyện hoàng thượng nói với cậu, còn có ai nghe được?" Gương mặt Tiêu Hương Hương trở nên kinh hãi.
"A, chắc không có ai cả, lúc ấy nhị ca cùng lục đệ đều ở bên ngoài chờ, đúng rồi, Nghiêm công công." Khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên biến sắc, hắn nhớ kĩ Từ Mạc có nói Nghiêm công công hình như là người của hắn.
"Không xong rồi, hôm nay phỏng chừng sẽ có chuyện xảy ra, tôi đi về trước, cậu nhất định phải cẩn thận, ta phải dặn Hiên nhi đề phòng." Tiêu Hương Hương nói xong liền vội vã rời đi, lưu lại trong đầu Mạc Nhiễm Thiên một trận tê dại, hắn nhớ tới cuộc nói chuyện của Mạc Tử Viêm cùng Từ Mạc, Từ Mạc nói với Mạc Tử Viêm không thể để cho Mạc Hiên thực hiện được, chẳng lẽ là chỉ chuyện đêm nay mình cùng Mạc Hiên?
Một lúc lâu sau, ngự hoa viên đã cực kỳ náo nhiệt, trong Khởi Phong Đình còn giăng đèn kết hoa, người đến người đi, các vị hoàng tử, công chúa sớm đã ngồi ở ngự hoa viên nói chuyện phiếm phẩm trà, chờ các nhân vật chính cùng trưởng bối xuất trận.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Tử Viêm một thân trường bào màu trắng chậm rãi đi đến, gã rất ít mặc đồ sắc trắng, ngày bình thường phần nhiều đều mặc màu tím, hôm nay một thân trắng thật ra làm cho mọi người trước mắt chói mắt, có cảm giác phong lưu hào sảng.
Thái khanh Từ Mạc cũng đã đi tới, mọi người hàn huyên một trận, ngồi xuống chờ hoàng thượng, hoàng hậu cùng với lục hoàng tử và thái tử đến.
"Lục hoàng tử giá lâm!" Thanh âm cao vút của một tên thái giám.
Chỉ thấy Mạc Hiên một thân cẩm bào màu đỏ thẫm, đầu đội phát quan màu vàng, có chút giống mũ tân lang, nhưng sắc mặt nhưng lại không có gì tươi cười, mọi người lần lượt hướng y chúc mừng, y cũng chỉ bình thản dị thường, nhưng khi nhìn về phía Mạc Tử Viêm, trong mắt ánh lên duệ ý.
"Thái tử điện hạ giá lâm!" Lại một thanh âm khác vang lên, sau đó Mạc Nhiễm Thiên khuynh quốc khuynh thành cười nhạt xuất hiện trước mặt mọi người. Hấp dẫn ánh mắt của tất cả, nơi đó có hâm mộ, ghen ghét, yêu thương cùng đau lòng.
"Nha, chào mọi người." Mạc Nhiễm Thiên bị nhìn như vậy cả người không được tự nhiên, ngây ngốc chào hỏi.
"Thái tử điện hạ hôm nay hảo thật đẹp a." Có người ca ngợi.
Giống như được châm ngòi, tất cả những lời ca ngợi đều được nói ra, làm cho Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt, quả thật càng thêm làm cho người ta động tâm, đương nhiên ánh mắt Mạc Hiên, Mạc Nghị Thần, Dạ Tích Tuyết là nóng nhất, kế đến là Mạc Tử Viêm mặc dù không thể so với bọn họ, nhưng tầm mắt cũng không thể rời khỏi khuôn mặt tuấn tú của hắn.
"Thái tử ca ca, ngồi ở đây." Mạc Hiên đã cố kiềm nén hai ngày không gặp hắn, muốn xem thử hắn có nhớ đến mình hay không, ai ngờ mình khổ tương tư, còn hắn lại cùng nhị ca ân ái, còn thiếu chút nữa lâm hạnh Lam nhi.
"Nga, Hiên nhi hôm nay thật tuấn mỹ." Mạc Nhiễm Thiên khi nói lời này chỉ cảm thấy mình thật đáng buồn nôn. Không phải Mạc Hiên không tuấn mỹ, chỉ là một người nam nhân như hắn nói câu này không được tự nhiên, huống hồ tất cả mọi người biết đêm nay mình là của cậu ta, chỉ là theo như Tiêu Hương Hương nói, muốn hắn phải chủ động một chút, làm cho phụ hoàng cảm thấy mình có nhiều cảm tình với Mạc Hiên.
"Thật vậy chăng? Thái tử ca ca ngày hôm nay đẹp nhất." Mạc Hiên tâm hoa nộ phóng, kéo tay Mạc Nhiễm Thiên ngồi vào cùng một chỗ, làm cho Mạc Nghị Thần cùng Dạ Tích Tuyết trong lòng co rút đau đớn, mà Mạc Tử Viêm sắc mặt âm lãnh, không biết gã nghĩ cái gì.
"Tô quý phi đến!" Thái giám nói xong, chỉ thấy một nữ tử ôn nhu động lòng người chậm rãi đi tới, một thân váy la sam màu xanh da trời nhẹ nhàng phiêu dật, khí chất nhu hòa đó nhất thời hấp dẫn ánh mắt Mạc Nhiễm Thiên, quả là một mỹ nhân cổ đại.
"Bình thân, ngày hôm nay là lễ trưởng thành của lục hoàng tử, mọi người không cần quá câu nệ." Tô quý phi ôn nhu độ lượng, sau đó hướng tới phía Mạc Nghị Thần bên này nói: "Thần nhi, lại đây."
Mạc Nhiễm Thiên lúc này mới biết vị này là mẫu phi Mạc Nghị Thần, không trách được Mạc Nghị Thần cũng có vẻ tuấn lãng đơn thuần, mẹ nào con nấy.
"Chu quý phi đến!" Dứt lời, Mạc Nhiễm Thiên thấy nữ tử ngày đó hắn đã gặp mặc quần đỏ được cung nữ đỡ vào, cách trang điểm làm dung nhan có chút yêu mị, Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ không trách được có thể câu dẫn Từ Mạc.
"Tham kiến Chu quý phi!" Mọi người thi lễ.
"Hãy bình thân." Chu quý phi trên mặt cũng không tươi cười, nhìn quanh một vòng sau đó ngồi xuống một bên, Mạc Nhiễm Thiên chú ý tới ánh mắt nàng nhìn Mạc Tử Viêm, rồi lại nhìn Từ Mạc, cuối cùng khi nhìn hắn lại lộ ra biểu tình sửng sốt, làm Mạc Nhiễm Thiên càng khó hiểu.
Các phi tần khác đều đã tới từ sớm, trong Khởi Phong Đình vẫn còn lại hai vị trí trống, đương nhiên là hoàng thượng cùng hoàng hậu.
"Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm!" Tất cả mọi người đều quỳ xuống thi lễ.
"Bình thân!" Sau lời nói uy nghiêm của hoàng thượng, ngài cùng Tiêu Hương Hương lần lượt ngồi xuống, Mạc Nhiễm Thiên nhìn long bào của hoàng thượng, phượng bào của Tiêu Hương Hương, hai người mặc dù tuổi tác có chút chênh lệch, nhưng nhìn qua rất xứng đôi.
"Hôm nay là lễ trưởng thành của con trai thứ sáu Hiên nhi của trẫm, nhưng do Thân quốc đối với chúng ta như hổ rình mồi, cho nên trẫm cũng không làm phô trương, ở đây đều là người một nhà, đều không cần câu nệ, Hiên nhi lại đây, cho trẫm nhìn xem đã lớn hơn bao nhiêu nào. A a." Hoàng thượng lộ ra nét tươi cười từ ái.
"Dạ, phụ hoàng!" Mạc Hiên bởi vì có Mạc Nhiễm Thiên bên người mà tâm tình kì tốt, lập tức bước nhanh lại Khởi Phượng Đình. Mạc Nhiễm Thiên nhìn hoàng thượng cùng Tiêu Hương Hương đối với Mạc Hiên rất sủng ái, không khỏi lộ ra tươi cười, lúc này mới giống như một gia đình bình thường.
Kế tiếp là các tiết mục biểu diễn, trong ngự hoa viên tràn ngập ý cười ấm áp. Biết Tiêu Hương Hương đứng lên, mọi người mới yên lặng.
"Mọi người ngồi xuống đi, a a, hôm nay lễ trưởng thành của Hiên nhi cần phải tìm một người làm lễ cho thằng bé, Hiên nhi quyết định để thái tử điện hạ giúp nó làm nghi thức này, không biết mọi người có ý kiến gì không?" Tiêu Hương Hương đôi mắt híp lại, lợi quang quét một vòng.
Mạc Nhiễm Thiên thế mới biết lễ trưởng thành này tuyển mỹ nam thị tẩm cũng không phải nói suông là được, dựa theo quy củ là muốn mọi người không ý kiến mới có không khí vui mừng.
"A a a, mọi người không phản đối là tốt rồi, Tiểu Thiên, con có bằng lòng vì Hiên nhi làm lễ trưởng thành hay không?" Tiêu Hương Hương rất hài lòng biểu hiện của mọi người.
Nhưng giữa lúc Mạc Nhiễm Thiên chuẩn bị trả lời, Mạc Tử Viêm đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói: "Phụ hoàng, Viêm nhi không đồng ý."
Đám người đứng ngoài xem khiếp sợ, Tiêu Hương Hương càng biến sắc, âm lãnh nói: "Viêm nhi vì sao không đồng ý?"
"Đúng vậy, Viêm nhi vì sao không đồng ý?" Hoàng thượng tiếp lời.
"Bởi vì Tiểu Thiên là người của ta!" Mạc Tử Viêm dõng dạc tuyên bố.
Mạc Nhiễm Thiên không biết gã bày trò quỷ gì, nhưng những lời này làm cho hắn cực kì khó chịu, vừa định phản bác, Mạc Hiên đã phẫn nộ nhảy dựng lên nói: "Tứ ca, huynh đừng có nói hươu nói vượn! Thái tử ca ca lúc nào là người của huynh?"
"Hừ, trên người hắn còn có dấu vết được ta yêu thương, ta yêu Tiểu Thiên, cho nên Tiểu Thiên không thể làm lễ trưởng thành với đệ!" Mạc Tử Viêm nói cực kì nghiêm túc.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng run rẩy, người này quả thực không biết xấu hổ, ngược đãi chính mình còn gọi là dấu vết hoan ái?
"Thủ trạc Tiểu Thiên mang trên tay là tín vật đính ước của ta! Không tin có thể hỏi nhị ca, hắn tận mắt thấy vòng tay này là ta mua cho Tiểu Thiên!" Mạc Tử Viêm vẫn không quên đổ dầu vào lửa.
Mạc Nhiễm Thiên tức giận đến cả người lờ mờ phát run, trong lòng càng mắng chửi không ngừng, người này quá vô sỉ.