Trên Triêu điện, Tề Quân Hành chau mày. Phía dưới triều thần cúi đầu tranh luận không ngớt làm cho hắn đau đầu vạn phần. Đúng lúc đó, Lý công công bên ngoài hô một tiếng: "Mạc quốc thái tử giá lâm!" Tề Quân Hành đứng bật dậy từ trên long ỷ, trên điện cũng bất chợt lặng ngắt như tờ. Mọi người đều đồng loạt quay đầu ra ngoài cửa lớn, chờ nhìn thấy đệ nhất mỹ nam của tam quốc.
"Mạc thái tử giá lâm!" Lý công công lại hô một lần.
Lúc này Tề Quân Hành mới nhận ra mình đã quá kích động, quên cả nói: "Tuyên vào!"
"Khụ khụ khụ, tuyên vào!" Tề Quân Hành cố dằn lại sự kích động trong nội tâm, phủi phủi long bào rồi ngồi trên long ỷ.
Chiếc kiệu của Mạc Nhiễm Thiên được hạ xuống. Hắn cùng Dạ Tích Tuyết một trước một sau đi vào đại điện.
Còn chưa bước chân vào cửa đã nghe thấy tiếng người hít vào. Thì ra những đại thần đứng gần cửa nhất đã nhìn thấy hắn trước, đương nhiên ngoài kinh ngạc ra thì là tán thưởng.
Mạc Nhiễm Thiên thoáng một nét cười nhạt. Hắn nghĩ nên làm cho mình có bộ dạng đần độn một chút, bởi vì hắn và Thượng Quan Nghi, Dạ Tích Tuyết đã giao hẹn, muốn không bị hoàng thượng ngược đãi, tốt nhất hắn nên giả bộ làm ngốc tử.
Chầm chậm đi về phía trước, đôi mắt to lộ ra vẻ mờ mịt nhìn Tề Quân Hành đang ngồi trên long ỷ. Giờ phút này Tề Quân Hành đang ngồi trên long ỷ mà hai tay liên tục phát run, ngạc nhiên lẫn vui mừng đều viết rõ trên mặt.
"Dạ đại ca, hắn chính là hoàng đế ca ca sẽ tốt với Thiên nhi sao?" Mạc Thiên nhiễm đi tới phía trước, mắt to đáng yêu lại mê hoặc nhìn Tề Quân Hành, nói ra những lời giống như một đứa nhỏ.
Tiếng bàn tán lại lần nữa vang lên, nhưng lần này đã thay đổi đề tài, đều nói thái tử đần độn, lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc, đương nhiên những cặp mắt sói này cũng không quên tham lam ngắm nhìn khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ của Mạc Nhiễm Thiên.
"Tại hạ Mạc quốc thượng đại phu Dạ Tích Tuyết mang theo thái tử điện hạ khấu kiến Tề Vương bệ hạ, Tề Vương vạn tuế vạn vạn tuế." Dạ Tích Tuyết tha Mạc Nhiễm Thiên lại, cũng bắt hắn quỳ xuống.
"Không thích. Đại ca ca, nhà của ngươi thật lớn, so với phụ vương còn lớn hơn nha. Hì hì, chơi vui quá." Mạc Nhiễm Thiên vui vẻ đầy sức sống.
"Tề Vương thứ tội, thái tử điện hạ có bệnh trong người, cho nên có chút khờ khạo, xin Tề Vương chớ so đo. Điện hạ, đừng ngốc nữa!" Dạ Tích Tuyết làm bộ nghiêm mặt nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Huhu, Dạ đại ca khi dễ Thiên nhi, đại ca ca, mau cứu Thiên nhi, huhu." Ngay tức khắc, Mạc Nhiễm Thiên ngồi xuống ăn vạ trên nền Kim Loan Điện, khóc hu hu, chẳng khác nào một đứa nhỏ ba tuổi, làm cho rất nhiều đại thần che miệng cười trộm.
"Bãi triều!" Tề Quân Hành đột nhiên gầm lên một tiếng, đứng dậy đi về phía Mạc Nhiễm Thiên.
Các đại thần kinh ngạc, lập tức rời khỏi Triêu Điện. Chỉ còn lại bốn người Thượng Quan Nghi, Dạ Tích Tuyết, Mạc Nhiễm Thiên, Tề Quân Hành.
"Tại sao bọn họ đi hết a, vì sao đại ca này không đi?" Mạc Nhiễm Thiên mở to mắt nhìn về phía Thượng Quan Nghi. Thượng Quan Nghi suýt rớt cằm, không thể không bội phục tài diễn xuất của Mạc Nhiễm Thiên, phối hợp với khuôn mặt nhỏ này, thật là khiến người ta thương yêu.
Tề Quân Hành bước xuống bậc thềm, đứng ở bên người Mạc Nhiễm Thiên, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạc Nhiễm Thiên, tâm tình phức tạp. Mạc Nhiễm Thiên chột dạ, làm bộ đáng yêu nhăn mày, bĩu môi. Thấy Tề Quân Hành còn không lên tiếng, sợ hắn nhận ra mình, lại chạy tới nép sau lưng Dạ Tích Tuyết, làm bộ sợ hãi run cầm cập.
"Điện hạ, ngươi sao thế, hắn chính là hoàng thượng ca ca ha." Dạ Tích Tuyết cười thầm trong bụng, y biết Mạc Nhiễm Thiên làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn.
Tề Quân Hành bị hắn dọa giật nảy mình, thấy hắn nhìn mình mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, đột nhiên đột nhiên cảm thấy tủi thân, muốn kéo Mạc Nhiễm Thiên nhưng lại không kéo được.
"Hắn, hắn, hắn không phải đại ca ca, huhu, hắn là biến thái nha. Thiên nhi nhớ ra rồi, trước kia hắn lừa gạt Thiên nhi, đem Thiên nhi ra sau giả sơn, nói muốn chơi với Thiên nhi, huhu. Hắn là biến thái đó, hắn cởi quần Thiên nhi, Thiên nhi rất sợ hãi, hắn còn đè nặng Thiên nhi không cho Thiên nhi động đậy, huhu. Dạ đại ca, Thiên nhi không thích đại ca ca, chúng ta về nhà có được không, ta muốn về nhà, huhu, biến thái biến thái." Mạc Nhiễm Thiên vừa khóc vừa quấy, cũng may trên tay hắn có bôi sang nhãn dược, vừa quệt một cái, mắt liền cay xè đến rơi lệ.
(sang nhãn dược: thuốc làm cho cay mắt đó)
Khuôn mặt Tề Quân Hành tái nhợt, vừa xanh lại vừa đỏ. Thượng Quan Nghi nhướn mày, y cũng không biết thì ra Tề Quân Hành từng làm thế với Tiểu Thiên.
"Điện hạ, ngoan nào, không ngoan Dạ đại ca sẽ không mang ngươi về nhà. Chúng ta đến ở nhà đại ca ca một thời gian nha, nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lời, Thiên nhi nhất định nhớ lầm người rồi, vị đại ca này không phải gã biến thái kia đâu." Dạ Tích Tuyết thật muốn bật cười thành tiếng, thì ra Tiểu Thiên có thể trêu chọc Tề Vương như vậy, thấy sắc mặt Tề Quân Hành vô cùng xấu hổ, trong lòng thật thoải mái.
"Thiên nhi, trẫm không phải biến thái, không sợ nha, đến đây nào, để đại ca ca nhìn ngươi một chút." Tề Quân Hành đến bây giờ mới từ ngạc nhiên vui mừng xen lẫn kích động mà tỉnh lại, vươn tay, muốn chạm vào tiểu mỹ nhân một chút, lúc này, hắn hoàn toàn quên Cơ Nhi.
Mạc Nhiễm Thiên càng trốn ra sau, sợ hãi nhìn Tề Quân Hành, lắc đầu.
"Điện hạ!" Dạ Tích Tuyết làm bộ hung dữ mắng.
**
"Huhuhu, Thiên nhi sợ, Dạ đại ca, không muốn." Mạc Nhiễm Thiên bám lấy quần áo Dạ Tích Tuyết. Dạ Tích Tuyết muốn đẩy hắn lên trước, hắn liền lui về phía sau.
Tề Quân Hành xấu hổ không thôi, không nghĩ tới chuyện cách hai năm, ngu thái tử này còn nhớ rõ hắn, thật không biết nên cười hay là nên khóc.
Thượng Quan Nghi đột nhiên mở miệng: "Hoàng thượng, xem ra thái tử điện hạ còn chưa quen, hoàng thượng đừng nóng vội, dần dần hắn sẽ quen."
Tề Quân Hành thất vọng buông hai tay, nhìn Mạc Nhiễm Thiên, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: "Trẫm sẽ không tổn thương ngươi."
"Thiên nhi, ngươi xem, đại ca ca đã nói sẽ không làm ngươi đau, ngươi phải lễ phép biết chưa nào?" Dạ Tích Tuyết nghiêm khắc nói.
Mạc Nhiễm Thiên trề môi, bất mãn lườm Dạ Tích Tuyết một cái, sau đó kích động nhìn Tề Quân Hành, hỏi hắn: "Ngươi, ngươi thật sự không phải cái biến thái kia ha? Nhưng giống quá nha."
Tề Quân Hành thấy có thể xoay chuyển tình thế, lập tức cười ha ha lấy lòng hắn: "Đương nhiên không phải, đại ca ca là người tốt, Thiên nhi có muốn ăn thứ ngon không, đại ca ca mang ngươi đi được không nào?" Bộ dạng kia suýt nữa khiến cho ba nam nhân đứng đây nghẹn đến nội thương.
Mạc Nhiễm Thiên làm bộ rất muốn, sau đó nhìn Dạ Tích Tuyết hỏi: "Dạ đại ca, Thiên nhi có thể đi không?"
"Đương nhiên, đi đi. Chờ Dạ đại ca tới đón ngươi." Dạ Tích Tuyết vội vàng cười nói.
Mạc Nhiễm Thiên tái quay lại đầu, nhìn Tề Quân Hành, nhăn mày, vừa nguy hiểm lại vừa sợ.
"Đi thôi, chỗ kia của đại ca ca có rất nhiều đồ ăn ngon." Tề Quân Hành cố gắng nói, sau đó đưa tay về phía hắn.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn nhìn tay hắn, sau đó lại quay đầu nhìn nhìn Dạ Tích Tuyết, Dạ Tích Tuyết gật gật đầu. Mạc Nhiễm Thiên cười toe, đem bàn tay nhỏ bỏ vào trong tay Tề Quân Hành, mắt to tỏa sáng nhìn Tề Quân Hành. Bỗng chốc, Tề Quân Hành kích động nhìn Dạ Tích Tuyết cùng Thượng Quan Nghi, lại nhìn Mạc Nhiễm Thiên, vành mắt đỏ lên.
"Hoàng thượng, thái tử điện hạ đêm nay ở chỗ nào?" Thượng Quan Nghi nhắc nhở.
Sắc mặt Tề Quân Hành lập tức xanh mét, nhìn Mạc Nhiễm Thiên đáng yêu như vậy, vội vàng tươi cười nói: "Sửa lại Phong Lâm Các làm tẩm cung cho thái tử điện hạ, Dạ đại nhân cũng ở đó. Trẫm sợ điện hạ thiếu Dạ đại nhân lại không quen, trẫm buổi tối ở tại tẩm cung của mình, chờ trẫm khỏi bệnh rồi, lại đi Phong Lâm Các." Tề Quân Hành nhìn khuôn mặt của Mạc Nhiễm Thiên trắng mịn mà non mềm, không có cách nào tưởng tượng được cảnh mình gặp ác mộng lại ngược chết hắn. Mình nhất định là điên rồi, mặc dù biết rằng nếu như ngủ bên cạnh hắn, căn bệnh này có thể không phát tác nữa, nhưng không vội, cứ từ từ.
"Đa tạ hoàng thượng, hạ quan cáo lui!" Dạ Tích Tuyết rất yên tâm, Thượng Quan Nghi cũng an tâm, hai người rời khỏi Triêu điện.
"Thiên nhi, khả nhân nhi của trẫm." Tề Quân Hành nắm hai tay Mạc Nhiễm Thiên, hai người đứng đối mặt nhau. Đôi long mục tràn đầy tình cảm ngắm nhìn Mạc Nhiễm Thiên, lại dừng lại nơi đôi môi màu kim phấn nọ. Hắn nhớ hai năm trước khi hắn cưỡng hôn Mạc Nhiễm Thiên, cảm giác dòng điện tiêu hồn, đôi mắt trở nên thâm thúy, hắn muốn một lần nữa nếm thử hương vị này.
(khả nhân nhi: người trong mộng)
"Đại ca ca, ngươi đang nhìn cái gì thế?" Mạc Nhiễm Thiên nghệch ra,"Chúng ta không đi ăn cái gì sao? Đại ca ca lừa gạt Thiên nhi à."
Hồn Tề Quân Hành đang ở trên mây lúc này mới bay về, hắn liền thả một tay ra, tay kia kéo Mạc Nhiễm Thiên, vừa đi vừa cười nói: "Đại ca ca sẽ không lừa gạt Thiên nhi, giờ chúng ta đi ăn đồ ngon thôi, Thiên nhi đói bụng không?"
"Ân, lâu lắm rồi Thiên nhi không được ăn đồ ngon, Thiên nhi thích nhất là thủy tinh hà giáo, dao trụ thủy đản (1), nơi này của đại ca ca có không?" Mạc Nhiễm Thiên mắt to chớp chớp, chớp độ chính hắn còn cảm thấy mắt sắp rút gân tới nơi rồi, hắn sợ mình tỏ ra nghiêm túc, Tề Quân Hành sẽ có cảm giác quen thuộc, sớm muộn gì cũng bị nhận ra.
(thủy tinh hà giáo: bánh bao nhân tôm, dao trụ thủy đản: viên ngọc ở trong nước. Chi tiết hình dưới)
"Có. Không có đại ca ca bọn họ làm ngay lập tức được không?" Tề Quân Hành sủng ái cười dỗ dành.
"Nga, cũng được nha, cám ơn đại ca ca, phụ hoàng dặn ăn đồ người khác cho phải nói cám ơn, hì hì." Mạc Nhiễm Thiên thầm phục mình, đúng là một diễn viên bẩm sinh.
"Thiên nhi là đứa bé ngoan!" Tâm trạng buồn bực kéo dài đã nhiều ngày của Tề Quân Hành nay bởi tiểu nhân nhi này mà bay biến sạch. Hiện giờ hắn thấy cả người đều thoải mái, muốn cưng chiều Tiểu Thiên. Nỗi nhớ đằng đẵng hai năm trời trong nháy mắt được xoa dịu.
Mạc Nhiễm Thiên cười hì hì bám theo hắn, lòng lại thầm trợn mắt với hắn, hắn mới đúng là kẻ ngốc, hừ, thù của mình còn chưa có báo đâu.
Tề Quân Hành sai ngự thiện phòng những món Mạc Nhiễm Thiên thích ăn, sau đó hai người tới trước ngự hoa viên tản bộ, giờ phút này trời đã sáng bảnh, không khí càng mát mẻ.
"Đại ca ca, tại sao trong hoa viên của ngươi không có các ca ca tỷ tỷ xinh đẹp?" Mạc Nhiễm Thiên chuẩn bị moi thông tin.
Tề Quân Hành sửng sốt: "Sao Thiên nhi lại hỏi vậy?"
"Bởi vì trong nhà Thiên nhi có rất nhiều phi tần của phụ hoàng, đại ca ca cũng là hoàng đế, sao lại không có? Đại ca ca không thích chơi trò chơi ha?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi.
"Bởi vì đại ca ca đang đợi Thiên nhi đến, nên đuổi bọn họ đi hết rồi, sau này cũng chỉ chơi cùng Thiên nhi thôi được không?" Tề Quân Hành bị nói trúng tim đen, nhìn khuôn mặt vừa đáng yêu vừa xinh đẹp tuyệt trần đó, hận không thể lập tức yêu thương. Nghĩ là làm, hắn dần dần dẫn Tiểu Thiên theo hướng tẩm cung của mình. Buổi tối không thể cùng hắn, ban ngày thì không có vấn đề.
Mạc Nhiễm Thiên âm thầm chửi bới, nnd, tên khốn này đúng là đồ giả dối.
"Đại ca ca cũng thích chơi cởi quần ha?" Mạc Nhiễm Thiên tiến thêm một bước dụ dỗ hắn.
"Tiểu Thiên thường chơi a? Cùng ai chơi?" Tề Quân Hành trầm mặt, hắn không thích vấn đề này.
"Không phải, phụ hoàng không cho Thiên nhi chơi. Có lúc Thần ca ca chơi cùng Thiên nhi. Cái người giống đại ca ca ấy, lần trước cũng muốn chơi cùng Thiên nhi, nhưng Thiên nhi không biết hắn, hắn làm Thiên nhi đau." Mạc Nhiễm Thiên khích hắn.
"Đừng sợ Thiên nhi, đại ca ca sẽ không làm vậy. Bây giờ Thiên nhi muốn chơi không, đại ca ca chơi cùng ngươi?" Tề Quân Hành lại muốn dụ dỗ ngu thái tử.
"Lâu rồi Thiên nhi không chơi, phụ hoàng nói không được chơi với người lạ. Thiên nhi vừa mới biết đại ca ca, không muốn chơi." Mạc Nhiễm Thiên trề môi, vạn phần mê người, làm cho hạ thân Tề Quân Hành căng cứng lên đau nhức, trời ạ, quá mê người, hắn muốn đặt Tiểu Thiên dưới thân, hung hăng cưỡng bức.
"A, cái này, Thiên nhi, đại ca ca sau này mỗi ngày đều ở cùng Thiên nhi, đừng lo, Thiên nhi đã lâu không chơi, nhất định rất muốn chơi, chi bằng chúng ta chơi đùa xong rồi hẵng ăn cơm, dù sao hiện giờ vẫn còn sớm." Tề Quân Hành đang làm sói xám lừa gạt dê non đây.
Mạc Nhiễm Thiên cố tình nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ nửa buổi trời, đến khi mặt Tề Quân Hành mặt đầy dục niệm, hắn không nhịn nổi cười.
"Thiên nhi, đại ca ca sẽ làm Thiên nhi rất thoải mái." Tề Quân Hành chỉ ngại không thể lập tức kéo hắn vào.
"Được rồi, đại ca ca không được lừa gạt Thiên nhi nha, Thiên nhi rất sợ đau. Lần trước Thần ca ca làm Thiên nhi đau quá." Mạc Nhiễm Thiên tủi thân kể.
"Sẽ không, sẽ không đâu, đại ca ca sẽ rất nhẹ nhàng, đến đây, đến tẩm cung đại ca ca đi." Tề Quân Hành cười như hồ ly, rốt cuộc cũng lừa được chú dê con vào hang, không nhịn được chỉ muốn ăn hắn.
Mạc Nhiễm Thiên vừa vào tẩm cung, thấy bức họa của mình, lập tức hưng phấn kêu to: "Oa, thiệt nhiều Thiên nhi nha, đẹp quá đẹp quá, đại ca ca, là ngươi họa ha?"
"Đúng vậy, ngươi xem đại ca ca thích Thiên nhi nhiều biết bao." Tề Quân Hành bắt đầu lộ nguyên hình, nhìn Mạc Nhiễm Thiên đứng trước bức họa, liền ôm lấy hắn từ phía sau, tay vén tóc hắn, môi phủ lên nơi cổ trắng nõn bóng loáng của Mạc Nhiễm Thiên, hít sâu một hơi, đột nhiên long nhan biến sắc, vì sao hương vị thái tử cùng Cơ Nhi giống nhau như thế, nghĩ đến Cơ Nhi ở Thân quốc xa xôi, hai tròng mắt Tề Quân Hành chợt ảm đạm.
"A, đại ca ca, ngươi thật đáng ghét a, Thiên nhi còn chưa xem xong mà." Mạc Nhiễm Thiên âm thầm nguyền rủa gã sắc quỷ này.
"Thiên nhi, đến đây, lát nữa lại xem, đại ca ca muốn chơi trò chơi." Tề Quân Hành đem hắn kéo vào gian phòng trong, chỉ một thoáng liền cởi hết áo mình, lộ ra vòm ngực tráng kiện, sau đó nhìn Mạc Nhiễm Thiên vẫn không nhúc nhích nhìn mình, dung nhan tuyệt mỹ, đôi môi kim hồng, dục hỏa trong lòng dấy lên, đi tới Mạc Nhiễm Thiên trước mặt.
"Mỹ nhân, trẫm rốt cuộc đợi được ngươi, từ lần gặp trước, trẫm ngày nhớ đêm mong, hôm nay rốt cuộc có thể hoàn thành tâm nguyện." Tề Quân Hành kích động nâng đôi môi Mạc Nhiễm Thiên đỏ mọng mê người.
"A." Giây tiếp theo, Tề Quân Hành kêu thảm thiết, máu mũi chảy ròng, cả người đã nằm bẹp dưới chân Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên đánh một quyền vào mũi Tề Quân Hành, ngay sau đó giáng quyền thứ hai vào bụng hắn, sau đó nhảy ra, giả bộ sợ hãi nhìn Tề Quân Hành đau đến kêu oai oái.
"Hoàng thượng!" Lý công công nghe được tiếng kêu thảm thiết vội vàng mang theo thị vệ chạy vào, vừa thấy cảnh tượng này thì sợ ngây người, Tề Quân Hành chỉ mặc khố vàng, quỳ rạp trên mặt đất, máu mũi chảy không ngừng, vẻ mặt rất khốn đốn.
"Huhuhu, bại hoại, đại ca ca là đồ trứng thối!" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên khóc nấc lên.
"Thiên nhi, sao nào?" Tề Quân Hành khốn khổ hỏi han, trong lòng nghĩ mãi mà không rõ.
"Huhu, phụ hoàng nói ai gọi Thiên nhi là "Mỹ nhân" đều là đồ trứng thối, nhất định phải đánh như vậy, huhu, đại ca ca trứng thối, Thiên nhi muốn về nhà, Dạ đại ca, huynh ở đâu, Thiên nhi muốn về nhà." Mạc Nhiễm Thiên khóc toáng lên, nước mắt nước mũi tèm lem, dáng điệu so với Tề Quân Hành còn đáng thương hơn.
"Thiên nhi, đừng khóc nữa, là đại ca ca nói sai rồi, đừng sợ đừng sợ! Lý công công, đứng đần ở đó làm gì!" Tề Quân Hành biết lý do thì buồn muốn chết, ai bảo mình lại gọi hắn "Mỹ nhân"chứ, bỗng dưng vô cớ bị đánh, ngoạn cũng ngoạn không được, còn chọc tiểu nhân nhi khóc.
"Hoàng thượng, đây là?" Lý công công phục hồi tinh thần lại lập tức đem Tề Quân Hành nâng dậy, thị vệ vội vàng đi gọi ngự y.
"Thiên nhi muốn Dạ đại ca, huhu." Mạc Nhiễm Thiên càng khóc càng to.
"Nhanh đi gọi Dạ đại nhân tới." Tề Quân Hành bất đắc dĩ nói, lần này đau đến mức hắn chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mạc Nhiễm Thiên thấy Tề Quân Hành dáng vẻ khốn đốn, trong lòng cực kì sảng khoái, xem ta làm thế nào trừng trị ngươi đây.
Ngự y cũng tới, Dạ Tích Tuyết vội vã chạy tới, vừa thấy tình huống liền vội vàng nói: "Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy? Hoàng thượng?"
"Huhu, Dạ đại ca!" Mạc Nhiễm Thiên giống như thấy người thân liền nhảy phắt lên người Dạ Tích Tuyết, con mắt hồng hồng, mếu máo: "Đại ca ca muốn cùng Thiên nhi chơi trò chơi, nhưng hắn gọi Thiên nhi "Mỹ nhân", huhu, hắn biến thái, phụ hoàng thuyết nói ai gọi Thiên nhi là "Mỹ nhân đều là biến thái, phải đánh hắn thật mạnh, tay Thiên nhi đau quá." Mạc Nhiễm Thiên nói xong giấu mặt trên vai Dạ Tích Tuyết, cả người run run không thôi, mọi người tưởng rằng hắn đang khóc, chỉ có Dạ Tích Tuyết biết hắn đã không nhịn được đang cười.
"A, hoàng thượng thứ tội, Thiên nhi không hiểu chuyện, hoàng thượng khai ân!" Dạ Tích Tuyết vội vàng xin giúp Mạc Nhiễm Thiên.
Tề Quân Hành cảm thấy mặt mũi mình đều mất hết, nhưng vẫn giả đò bình thản nói: "Trẫm không nghiêm trọng, trước mang Thiên nhi đi ăn cái gì đi, ngự phòng hẳn đã làm xong đồ ăn."
"Dạ, Thiên nhi, ngươi, còn không xin lỗi!" Dạ Tích Tuyết vỗ lưng hắn.
Đúng lúc Mạc Nhiễm Thiên đã cười đến nước mắt đều chảy ra, quay đầu sang vẻ mặt lên án trừng Tề Quân Hành đau đến không dậy nổi đang nằm bẹp trên giường, bĩu môi: "Đại ca ca, xin lỗi, lần sau ngươi không được gọi Thiên nhi là "Mỹ nhân" nha, Thiên nhi sẽ đánh ngươi đó. Được rồi được rồi, Dạ đại ca, chúng ta ăn cái gì đi." Nói xong Mạc Nhiễm Thiên nhe rang cười, Tề Quân Hành nhắm mắt, thì ra vật nhỏ này là vì có cái ăn mới nói xin lỗi hắn.
"Không nghiêm trọng, các ngươi đi xuống đi!" Tề Quân Hành phất phất tay, ngự y đang giúp hắn bôi dược cao vào bụng, một quyền này Mạc Nhiễm Thiên đánh không nể nang gì.
Hai người vừa ra khỏi tẩm cung hoàng đế, Mạc Nhiễm Thiên cùng Dạ Tích Tuyết nhìn nhau, sau đó cùng phá lên cười.
"Tiểu Thiên, đệ diễn tốt quá, Dạ đại ca bái phục đệ." Dạ Tích Tuyết bả vai hãy còn run run mà khen.
"Hắc hắc, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, ta muốn trả lại những gì hắn đã làm với ta, hừ, cho hắn nếm thử thế nào gọi là đau!" Mạc Nhiễm Thiên nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha, nhưng đệ phải cẩn thận, đừng để lộ chân tướng." Dạ Tích Tuyết lo lắng.
"Không đâu, ta cứ giả ngu, hắn cũng chẳng dám làm gì ta, huynh không thấy hắn đối xử với ta vô cùng tốt sao? Ha ha."
"Sắc quân, ăn cái gì mà phải đến tẩm cung hắn chứ, hắn muốn làm gì, chơi trò chơi? May cho hắn là chưa làm được gì." Dạ Tích Tuyết khinh khỉnh nói.
"Ha ha ha, rất buồn cười, Tiểu Thiên chưa từng tưởng tượng được bộ dạng Tề Quân Hành lúc bị lừa gạt lại đáng cười như thế." Mạc Nhiễm Thiên lại không nhịn được cười ha ha.
"Suỵt! Đừng lớn tiếng như vậy, bị người phát hiện thì nguy." Dạ Tích Tuyết vội vàng ra hiệu bảo hắn ngừng lại, dứt lời liền thấy hai người từ phía trước đi tới, bốn người gặp nhau, đều sửng sốt.
Hai người này đúng là Dương quý phi cùng tiểu thái giám Tiểu Mộc Tử, Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm Tề Quân Hành không phải giải tán hậu cung rồi sao, y còn ở đây làm gì? Xem ra bệnh đã khỏi nhiều rồi.
"Ngươi. Ngươi chẳng lẽ là Mạc thái tử?" Dương quý phi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, ngữ điệu chừng như đã khẳng định, còn ai có thể xinh đẹp như thế, lại còn rất giống mình nữa.
"Dạ đại ca, hắn là ai vậy? Tại sao khuôn mặt giống Thiên nhi quá vậy?" Mạc Nhiễm Thiên lại bắt đầu giả ngu, trong lòng vẫn lo lắng vừa rồi mình hi hi ha ha ầm ĩ như vậy liệu có bị y nghe thấy không.
"Đây là Dương quý phi của hoàng thượng, Tiểu Thiên, tham kiến quý phi nương nương đi! Mạc quốc thượng đại phu Dạ Tích Tuyết tham kiến quý phi phương nương!" Dạ Tích Tuyết cùng Dương quý phi từng gặp mặt một lần, chính là ngày đầu tiến cung, nhưng ngày đó y có gắn thêm một nốt ruồi giả.
"Bình thân, quả nhiên là Mạc thái tử, thật sự là báu vật của trời, Dạ đại phu nhìn quen quá nha, ngươi và bổn cung gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?" Dương quý phi không nhớ ra, chỉ cảm thấy Dạ Tích Tuyết rất quen mắt.
"Hồi quý phi nương nương, hạ quan từng tùy theo Vũ tiên sinh tiến cung, được thấy thiên nhan của nương nương." Dạ Tích Tuyết thật thà bẩm báo.
"Nha, đúng rồi, khi đó khóe mắt ngươi có một nốt ruồi đen, sao giờ không có nữa?" Dương quý phi lặng yên hiểu ra, sau đó vẫn khó hiểu.
"Cái này, cái này là Vũ tiên sinh bảo hạ quan gắn vào." Dạ Tích Tuyết rùng mình.
"Hừ, Vũ tiên sinh không phải Cơ quý phi sao, các ngươi vì sao nhiều lần giả thần giả quỷ, có ý đồ gì?" Dương quý phi vô cùng nhạy cảm, y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói ra được là chỗ nào, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên.
"Dạ đại ca, ca ca này đáng sợ quá, chúng ta đừng chơi với hắn nha, Thiên nhi muốn ăn!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức kéo Dạ Tích Tuyết đi, trong lòng dấy lên một tia bất an, thật không lường được y lại không xuất cung.
"Quý phi nương nương, thứ hạ quan vô lễ, thái tử điện hạ đói, hoàng thượng bảo tại hạ dẫn hắn đi dùng bữa, cáo từ." Dạ Tích Tuyết thấy nên rời đi ngay lập tức.
"Ừm, đi đi, bổn cung đi gặp hoàng thượng!" Dương quý phi cũng không ngăn bọn họ.
Hai bên ngược đường, đi tới một nửa Dương quý phi đột nhiên quay lại nhìn bóng lưng Mạc Nhiễm Thiên cùng Dạ Tích Tuyết, càng nhíu chặt mày, lại nói không ra tại sao.
"Không xong rồi, Dương quý phi này cảnh giác rồi." Mạc Nhiễm Thiên nhẹ giọng nói với Dạ Tích Tuyết.
"Ân, ta cũng thấy vậy, y rất thận trọng, chúng ta không thể không phòng ngừa, cẩn thận một chút vẫn hơn."
"Kì quặc, sao hắn chưa bị tống khỏi cung, chẳng lẽ không sợ hoàng thượng ngược đãi hắn, lần trước thiếu chút nữa là chết rồi, thật kì quái, nếu là ta đã sớm chạy rồi, Dạ đại ca, quay về hỏi thăm một chút." Mạc Nhiễm Thiên cau mày nói.
"Ừm." Dạ Tích Tuyết cũng rất thận trọng, hai người đi tới ngự thiện phòng.
Bên trong tẩm cung Tề Quân Hành, chỉ thấy Tề Quân Hành nằm ngửa trên long sàng, máu mũi đã ngừng chảy, nhưng lại bị bầm tím, có thể thấy được một quyền này Mạc Nhiễm Thiên rất dùng sức, giờ nghĩ lại, bộ dáng nhu nhược mà lại có khí lực lớn như vậy, thật giống Cơ Nhi quá.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!" Dương quý phi đi vào thi lễ.
"Ái phi bình thân, thân thể ổn hơn chưa?" Tề Quân Hành đã hối hận vì những hành vi tàn ác của mình, càng thêm sủng ái vị quý phi duy nhất không đồng ý xuất cung, đồng ý ở lại bầu bạn với hắn này.
"Cám ơn hoàng thượng, thần thiếp đã không đáng ngại nữa, hoàng thượng sao vậy?" Dương quý phi ngồi trên long ỷ, lo lắng nhìn Tề Quân Hành.
"Không có gì, ái phi đến có việc gì thế?" Tề Quân Hành không muốn kể chuyện mất mặt kia.
"Hoàng thượng, thần thiếp mới vừa rồi ở trên đường đụng phải Mạc thái tử cùng Dạ đại phu." Dương quý phi buồn bã nói.
"Uhm, bọn họ hôm nay mới vừa vào cung, ái phi không cần lo lắng, thái tử bị đần độn, ngươi nhường nhịn hắn chút là được, trẫm giống sau này vẫn sủng ái ngươi, sau này này hậu cung chỉ còn lại hai người các ngươi, trẫm không thương các ngươi thì thương ai." Tề Quân Hành cảm thấy thẹn với y.
"Đa tạ hoàng thượng." Dương quý phi trong lòng cao hứng, mặt đỏ ửng, lần này giải tán hậu cung, mình không chịu rời đi, cũng là bởi vì biết hoàng thượng cũng không phải là người vô tình, y cũng biết hoàng thượng khi gặp ác mộng giống như bị quỷ ám, không thể kiểm soát hành vi của mình. Y yêu nam nhân này, cho nên quyết định lưu lại, muốn giúp hoàng thượng tìm biện pháp chữa trị.
"Phải rồi hoàng thượng, sao thần thiếp lại cảm thấy Mạc thái tử rất giống Cơ quý phi vậy nhỉ? Trừ khuôn mặt đẹp hơn, những thứ khác giống nhau như đúc ấy, hoàng thượng cảm thấy sao?"
Tề Quân Hành sửng sốt, hắn tập trung rất nhiều vào việc Mạc thái tử đến, nhưng lại bỏ qua vấn đề này, vừa rồi còn nghĩ nắm đấm của Mạc thái tử và Cơ Nhi không khác nhau là mấy, hiện giờ giống như Dương quý phi nói, hắn bắt đầu ngẫm lại.
"Hoàng thượng cũng cảm thấy sao?" Dương quý phi thật cao hứng, Tề Quân Hành không có quát y.
"Không thể nào, thái tử khờ khạo như thế, bộ dáng kia không giống giả vờ." Tề Quân Hành hồi tưởng dáng vẻ ngốc nghếch của Mạc Nhiễm Thiên.
"Hoàng thượng có thương Mạc thái tử không?" Dương quý phi nhìn Tề Quân Hành chăm chú.
Tề Quân Hành đỏ mặt, không lên tiếng, cũng chẳng khác nào đồng ý.
"Thần thiếp vừa rồi còn nghe tiếng cười của Mạc thái tử ở bên ngoài." Dương quý phi buồn bã nói.