Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 2: Chủ ý của dê béo



Phó Du Nhiên nhìn khắp một lượt xung quanh, mới phát hiện “Nữ tử” ở đây, chỉ có đúng một người, dè dặt chỉ vào chính mình nói: “Ngươi đang hỏi ta sao?”

Sau khi nhận được lời khẳng định đầy thuyết phục của Tề An, Phó Du Nhiên không khỏi giận tái mặt, quát:

”Chặn đường cướp bọc thì làm sao? Chuyện này cũng được coi như công việc làm giàu, dùng hai tay kiếm tiền, dù sao vẫn tốt hơn ngươi!” Nàng khinh thường liếc Tề An một cái, tao nhã nói: “Trong trăm thứ vô dụng nhất là thư sinh!”

Tề An vừa định phản bác, Tề Diệc Bắc đã vội ngăn lại, nếu đợi Tề An nói xong về việc không giữ đức hạnh của nữ tử, chỉ sợ mặt trời đã xuống núi. Tề Diệc Bắc cân nhắc một chút, nói:

“Thế này đi, trừ bỏ ngựa, mọi đồ đạc khác có thể lưu lại, hai người chúng ta có chuyện quan trọng, nếu chậm chỉ sợ mất thời cơ.”

Phó Du Nhiên lưu luyến nhìn hai con ngựa béo múp sáng lấp lánh, nguyên nhân vì trong sơn trại không có ngựa, trong chợ bán ngựa lại đắt quá mức, mà người cưỡi ngựa qua lại trên đường nhỏ này lại cực kì ít ỏi, cho nên Thần Phong trại mất đi một cơ hội khuếch trương thế lực làm mã tặc. Cũng không phải chưa từng nghĩ tới chủ ý dùng lừa thay thế để đủ quân số , tuy nhiên cũng có băn khoăn, người ta cưỡi ngựa cướp đoạt, khách thương sẽ kêu “Có mã tặc a ——”, còn nếu thấy chúng ta thì sao? Chẳng lẽ lại kêu “Chạy mau, lư tặc* đến ——”. Bọn họ kêu thế, chúng ta cũng không cướp nổi a~, cho nên chỉ có thể an phận làm sơn tặc này coi như là nghề nghiệp chính thôi.


*Lư tặc: Bọn cướp cưỡi lừa =))

Tuy nhiên sơn tặc vẫn là sơn tặc, ngựa này, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha, nhưng cũng không thể tùy tiện đại khai sát giới. Thần Phong trại từ trước đến nay luôn hướng đến chủ trương cướp bóc văn minh, không đả thương tính mạng người khác tùy tiện. Chuyện này cũng có lý do của nó, nếu gặp một người cướp một lần, bắt một người giết một cái, vậy con đường này ai còn dám đi? Không phải uổng phí sơn trại chúng ta vất vả tận ba tháng làm con đường nhỏ này sao? Làm đường cũng phải mạnh tay, nếu muốn giàu, phải tôn tạo lại đường đi! Lời này quả thật rất đúng, từ khi sửa đường xong, chuyện làm ăn của anh em cũng tăng lên ba phần, đây chính là điểm mấu chốt để Thần Phong trại đoạt được giải “Cường đạo tiến bộ” năm nay.

Nhưng cướp bóc cũng phải chọn đối tượng kĩ càng, giống như hai chú dê béo này mới đáng giá động thủ, còn nếu cướp người còn nghèo hơn cả mình, tựa như tên tiểu thư sinh dũng mãnh phi thường không ai sánh bằng lần trước sao? Còn thua lỗ nặng nữa, sai lầm, tuyệt đối sai lầm!

Suy nghĩ nửa ngày, sơn tặc A tiến đến nói khẽ vào tai Phó Du Nhiên: “Trại chủ, đừng để ý đến bọn chúng!”

Lập tức sơn tặc B không đồng ý: “Không được, Thần Phong trại chúng ta luôn hướng đến chữ nghĩa, sao có thể bỏ mặc thỉnh cầu của dê béo được?”

Chúng tặc đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của sơn tặc B, được soi sáng dưới nền văn hóa của sơn trại nhiều năm, bọn họ đều tự xưng là hiệp khách, tối thiểu, cũng là một nghĩa tặc*, đánh cướp tuyệt đối không làm tổn thương tính mạng người khác, hôm nay lưu lại một đường, ngày khác sẽ gặp điều tốt!

*Nghĩa tặc: Kẻ trộm hành hiệp trượng nghĩa )

Phó Du Nhiên đau đầu cả buổi, cũng không nghĩ ra ý kiến nào hay, đều tại Lý Phái Sơn tối hôm qua ăn lẩu nhiều như vậy, để hôm nay bị tiêu chảy đến nỗi không thể xuống núi, nếu không Phó Du Nhiên đã chẳng đau đầu như thế này?

Tề Diệc Bắc nóng vội nói, “Cô nương, chúng ta đang truy tìm một nữ tử bỏ trốn, nếu chậm trễ, sợ có bất trắc.”

Phó Du Nhiên gãi đầu: “Ta cũng muốn nhanh a, nhưng mà không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả, vừa không chậm trễ hành trình của các ngươi, lại có thể lưu ngựa lại, nếu không ngươi nghĩ giúp ta đi?”

Tề Diệc Bắc muốn ngất, tuy từ nhỏ sống an nhàn sung sướng khiến hắn không hiểu việc trên giang hồ, nhưng đám sơn tặc trước mặt này thật quá kì quái, không phải trái lời sơn tặc, bọn họ liền động đao giết người sao?

Tề Diệc Bắc nghĩ một lúc, chỉ vào Tề An nói: “Trước tiên các ngươi cứ đưa hắn về, chờ ta đuổi kịp người, rồi trở về dùng ngựa đổi lấy hắn.” Không biết tại sao, hắn bất giác lại tin tưởng nhóm người sơn tặc này tuyệt đối có thể nói mà giữ lời được.

Tề An sắc mặt đại biến, “Điện… Công tử, vạn lần không thể!!.” Bản thân hắn cùng công tử phải luôn bên cạnh nhau, nếu để mặc công tử rời đi một mình, mà có chút bất trắc nào thì chuyện mất đầu là khó thoát.

Không thể? Tề Diệc Bắc đen mặt nhìn Tề An, nếu không vì Tề An, tin chắc hắn đã thoát khỏi đám sơn tặc này từ lâu rồi, sao có thể đứng ở chỗ này nghe một đám sơn tặc thảo luận việc cướp đoạt hắn như thế nào? Càng nghĩ càng tức giận, Tề Diệc Bắc hoàn toàn quên mất, lúc trước mang Tề An đi theo, hoàn toàn là chủ ý của hắn.

“Quả nhiên là ý kiến hay, đúng là người có học.” Phó Du Nhiên vỗ tay khen ngợi, nhìn đám sơn tặc nói: “Bình thường bắt các ngươi đọc nhiều sách, các ngươi lại không nghe lời, nhìn hôm nay đi, mất hết cả mặt mũi. Còn khiến dê béo nghĩ giúp biện pháp cho!”

Đám sơn tặc đều cúi đầu tự kiểm điểm, Tề Diệc Bắc nắm chặt tay, cố gắng không thèm để ý đến tên gọi mới “Dê béo” của mình, Phó Du Nhiên sai chúng tặc dắt ngựa của Tề An, sau đó “mời” Tề An xuống ngựa, cuối cùng chỉ huy mọi người đồng loạt đứng sang hai bên, bỏ sợi dây thừng cản đường đi. Tề Diệc Bắc cũng không nói nhiều, quất roi, chú ngựa đã sớm không chịu nổi không khí quỷ dị nơi đây, không đợi roi ngựa đánh tới đã phi như bay rời đi, chỉ để lại Tề An bi thảm kêu gào, hắn thực không thể tin được, lần đầu tiên xuất môn theo công tử, lại dẫn đến kết cục như vậy. Hai mươi năm sống trên cõi đời này, cuối cùng Tề An mới hiểu được giá trị của bản thân mình cũng chỉ bằng giá trị một con ngựa, hiện tại hắn chỉ có thể cầu trời phù hộ công tử mau chóng tìm được Yến tiểu thư, rồi quay trở lại tìm hắn.

Nhìn thân ảnh Tề Diệc Bắc xa dần, đám sơn tặc không khỏi bùi ngùi cảm động, trên đời quả thật có nhiều người tốt a, không những không có một chút phản kháng nào, mà lại chủ động hiến kế cho sơn trại để có thêm nhiều lợi ích, nghĩ vậy, chúng tặc không hẹn mà vẫy tay về hướng Tề Diệc Bắc rời đi:

“Đisớmvềsớmnha ~ “

“Nguy rồi!” Phó Du Nhiên đột nhiên vỗ đầu: “Chuyện quan trọng nhất lại quên mất.” Nói xong, nàng chạy đến chỗ ngựa của Tề An, xoay người nhảy lên ngựa, nói với mọi người: “Các ngươi mang con tin trở về, ta đuổi theo hắn nói hai câu sẽ lập tức quay lại.”

Chúng tặc ngơ ngác gật đầu đáp ứng, lại bình tĩnh nhìn trại chủ bọn họ dáng vẻ tuyệt trần giống như Tề Diệc Bắc rời đi, mãi cho đến không thấy bóng dáng đâu, sơn tặc C mới hồi phục tinh thần, lớn tiếng hỏi: “Trại chủ… cô ấy… biết cưỡi ngựa khi nào vậy?”

Chúng tặc im lặng…

Lại nói đến Phó Du Nhiên, sau khi lên ngựa mới sực nhớ ra một sự thật đáng xấu hổ rằng, mình không biết cưỡi ngựa, nhưng trước mặt nhiều huynh đệ như vậy cộng thêm một con tin, chẳng lẽ lại từ trên lưng ngựa nhảy xuống dưới. Phó Du Nhiên phỏng đoán cưỡi ngựa cùng cưỡi lừa hẳn là không khác là mấy, không phải chỉ cao hơn một chút, nhanh hơn một chút sao? Bản thân mình lại có võ công, sao phải sợ hãi một con vật chứ?

Cứ như vậy, lấy ngựa chết làm ngựa sống, Phó đại trại chủ nàng từ cưỡi ngựa sống thành cưỡi lừa sống, cũng không cần nói, trừ bỏ tư thế cưỡi hơi khó coi ra, thì cũng không có tật xấu gì khác.

Tề Diệc Bắc nhanh chóng rời khỏi con đường nhỏ quanh núi, đến trước một giao lộ chia thành nhiều hướng không khỏi do dự, đi về bên trái hay bên phải? Đúng lúc hắn định ném đá quyết định hướng đi thì phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, còn kèm theo thanh âm của một cô nương: “Điện công tử…”

Tề Diệc Bắc quay đầu lại nhìn, con ngựa kia… Sao lại giống con ngựa của Tề An như vậy? Hay là lương tâm đám sơn tặc đã thức tỉnh nên cho phép Tề An rời đi? Nhưng mà không giống, hắn không nhìn thấy người, ngược lại giống bao tải gì đó, chẳng lẽ là… thi thể của Tề An?

Tề Diệc Bắc giật mình, nghĩ đến hai mươi năm qua Tề An này không rời mình nửa bước, lại có thể đi như vậy… Ai? Không đúng, nhìn kỹ lại, người đang nằm bò trên lưng ngựa ôm chặt lấy cổ ngựa không giống Tề An, trong nháy mắt, con ngựa kia đã chạy tới trước mắt, Tề Diệc Bắc lúc này mới nhìn rõ, hóa ra đuổi theo hắn là đại trại chủ sơn tặc, tuy nhiên “Điện công tử” mà nàng luôn mồm kêu đến tột cùng là ai?

Đúng ra theo lẽ thường, vốn dĩ khi hai người gặp mặt, Phó Du Nhiên nói vài ba câu, Tề Diệc Bắc cũng tùy chọn trở về thay đổi người, đôi bên tụ họp rồi rời xa, chỉ trải qua một lần cướp bóc bình thường mà thôi, cũng sẽ không có câu truyện sau này. Thói đời thật lạ lùng, bạn cảm thấy chuyện đó không bao giờ xảy ra thì nó lại cố tình phát sinh.

Nói đến con ngựa Phó Du Nhiên cưỡi kia, nguyên là một đôi với con mà Tề Diệc Bắc cưỡi, ngựa chồng* vừa thấy ngựa vợ đi rồi, đang âm thầm thương tâm, Phó Du Nhiên lại cưỡi nó đuổi theo. Ngựa chồng trong lòng vô cùng kích động a, vừa thấy ngựa vợ, bốn vó tung bay phi tới, chân trước nhảy lên vui vẻ cất giọng ca vàng “Hí hí…”

*Nguyên văn là mã lão công, mã lão bà, nhưng mình cứ để thế cho dễ hiểu ^^!

Chỉ khổ cho cô nàng Phó Du Nhiên nằm trên lưng ngựa chồng, nàng thấy con ngựa của Tề Diệc Bắc cũng định chồm lên, lúc tới gần nhau, Phó Du Nhiên không hề trì hoãn bị “đá” ra ngoài, hoàn hảo, cuối cùng mười mấy năm công phu của nàng không lãng phí, lúc nàng bay ra giữa không trung cũng là lúc thi triển chiêu “Thiên cân trụy”, mắt thấy bản thân bình an đáp xuống đất, đột nhiên từ bên cạnh vọt ra một thân ảnh đỡ lấy Phó Du Nhiên…

Tề Diệc Bắc cũng chỉ có ý tốt, thấy Phó Du Nhiên bị ngựa hất xuống, liền nhún người bay tới chỗ Phó Du Nhiên đón lấy nàng, trăm nghìn lần không nghĩ tới là, lúc đỡ được vị trại chủ dáng người nhỏ xinh này, Tề Diệc Bắc có cảm giác chính mình như đang ôm lấy một khối đá tảng. Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân, bạch y tung bay trong gió trước đó phút chốc tiêu tan, hai người ôm nhau với một tư thế không mấy tao nhã đồng thời rơi bịch xuống đất, lăn vòng tròn. Trong lúc hỗn loạn ngực hai người chạm vào nhau, chiếc vòng Tử Tinh* đeo ở trên cổ Phó Du Nhiên từ nhỏ rơi xuống ngực hai người đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, chớp mắt đã biến mất.

*Tử Tinh: Thủy tinh màu tím

Tại thời điểm Tử Tinh sáng lên trong chớp mắt, Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc cùng cảm thấy khó thở, sau đó trời đất quanh cuồng, mọi vật mờ dần, đến một lúc lâu sau, mới dần dần hồi phục lại.

Nhìn lại đôi vợ chồng ngựa kia, ngựa chồng gặp được ngựa vợ vui mừng khôn xiết, ngựa vợ gặp ngựa chồng nước mắt lưng tròng, hai con cọ đầu vào nhau, “Hí híí…” kêu rất đắc ý.

“Chồng à, hai người bọn họ đang làm gì thế kia?”

“Ta cũng không biết, chắc là loại hình tập thể dục kiểu mới chăng.”

“Hí híí…!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.