Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 38: Rồi cũng sẽ mất đi



"Ai??" Phó Du Nhiên hoảng hốt.

"Mặc Yến Thần." Giọng nói thản nhiên mang theo ý cười.

"Ông?" Phó Du Nhiên kinh ngạc bật lên, nhìn chằm chằm Mặc Yến Thần, lúc lâu sau mới nặn ra một câu hỏi, "Ông là cha của Mặc Vĩ Thiên?"

Mặc Yến Thần cười gật đầu, "Đúng vậy."

Phó Du Nhiên nhăn mặt nói: "Vì sao nhìn thoáng qua ông còn trẻ hơn cả hắn thế?"

Mặc Yến Thần bật cười, đứa con trai của ông già đến thế sao?

Phó Du Nhiên lại hỏi: "Ông biết cả rồi sao?"

Mặc Yến Thần gật đầu nói: "Đã nghe Vĩ Thiên kể một ít, vốn không tin lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy ngươi thì tin."

Phó Du Nhiên vẫn không muốn tin soái ca trung niên tao nhã như ngọc đang đứng trước mặt này chính là cha của tên tiểu tử thối Mặc Vĩ Thiên, suy nghĩ một chút, nàng lên tiếng: "Các người định thế nào? Ta tuyên bố trước, 'Phó Du Nhiên' quyết không thể gả cho Mặc Vĩ Thiên."

"Vì sao?" Mặc Yến Thần cảm thấy hứng thú hỏi: "Thiên nhi mặc dù không công danh, nhưng cũng có chút tài văn chương, tính tình lương thiện."

Phó Du Nhiên lắc đầu, vẻ mặt thông cảm đứng cạnh Mặc Yến Thần, vỗ vai ông nói: "Đại thúc à, ông không hiểu con trai ông rồi. Nhiều năm ở kinh thành, hắn đã học hết mọi thói xấu, ông xem cả ngày hắn bày ra bộ dạng tươi cười khiến mọi người có ấn tượng xấu với hắn. Hơn nữa, tính tình ta không tốt lắm, tương lai đổi lại thân thể mà làm con dâu ông, chỉ sợ khiến ông tức chết thôi."

Nét cười trên khuôn mặt Mặc Yến Thần càng đậm: "Có lẽ sau khi thành hôn, Thiên nhi sẽ thận trọng hơn, mà lão phu tuổi tác đã cao, cũng đang muốn có một người con dâu hoạt bát bầu bạn, để hưởng thụ niềm vui làm cha chồng."

Phó Du Nhiên lại nhăn mặt, "Lão đại, cùng lắm ông chỉ mới tầm tuổi trung niên, lão phu gì chứ? Theo ta thấy, hiện tại người nên cưới vợ là ông mới đúng, con trai ông từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương người mẹ, cho nên cả ngày mới giả bộ thoải mái, thực ra trong lòng hắn vô cùng cô đơn."

"Ngươi làm sao mà biết?" Lúc này Mặc Yến Thần đã vô cùng có thiện cảm với "Thái tử điện hạ", không chỉ vì chuyện hoán đổi thân xác, mà còn do cách nhìn của nàng với Mặc Vĩ Thiên.

Phó Du Nhiên cười nói, "Bởi vì ta cũng giống như thế."

Mặc Yến Thần sửng sốt, Phó Du Nhiên cười vỗ vai: "Đại thúc, thế nào, muốn tìm một người mẹ kế cho tiểu tử Mặc Vĩ Thiên kia không?"

Mặc Yến Thần khẽ cười: "Ngươi định giới thiệu ai?"

Phó Du Nhiên cười gian nháy mắt mấy cái, "Ta cảm thấy 'Phó Du Nhiên' tiểu thư rất có tiềm chất làm mẹ kế."

Tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), lão Tề và Mặc tiểu tử cùng tính kế với nàng, nàng sẽ ăn miếng trả miếng. Chờ nàng trở thành sư nương lão Tề, mẹ kế của Mặc tiểu tử, ha! Hành hạ chết bọn họ!

Mặc Yến Thần cười lắc đầu, không thể tưởng tượng nổi một người trước giờ khéo tranh luận như ông, cũng có một ngày phải chịu thua. Ông đánh giá tỉ mỉ vị "Thái tử" trước mặt, nếu linh hồn trở về thân thể nữ tử, không biết sẽ thú vị như thế nào?

Thấy Mặc Yến Thần mỉm cười, Phó Du Nhiên “rèn sắt khi còn nóng” nói luôn: "Ông đừng coi thường ta, từ nhỏ ta đã mang gánh nặng làm trại chủ, chuyện ăn ở, đi lại của các huynh đệ cái nào mà chẳng phải do ta thu xếp? Hơn nữa ta là người dịu dàng, chu đáo, cũng biết chút hội họa, tuyệt đối là người làm mẹ kế tốt nhất."

Phó Du Nhiên quay lưng về phía cửa chính nói phun cả nước bọt, không hề chú ý tới một người như con hổ dữ xuống núi, xông đến đằng sau Phó Du Nhiên, nhanh như chớp bóp cổ nàng, hét lớn: "Ta giết chết cô, biến thành nam nhân còn muốn câu dẫn cha ta!"

Phó Du Nhiên bất chợt bị nghẹn cổ, hai mắt trắng dã, Mặc Yến Thần hoảng sợ, vội vàng tách Mặc Vĩ Thiên ra. Tề Diệc Bắc theo sau Mặc Vĩ Thiên vội vàng đóng cửa lại, chạy tới trước mặt ba người, sau khi xem xét Phó Du Nhiên không bị sao, mới khẽ thở phào. Phó Du Nhiên điều chỉnh hơi thở như cũ, không nói nhiều lời, tặng cho Mặc Vĩ Thiên một cước, Mặc Vĩ Thiên đang định đánh trả, thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của Mặc Yến Thần, trong lòng lạnh lẽo, xong rồi, hay là lão cha hắn thật sự đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi?

Tề Diệc Bắc nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô nói hươu nói vượn gì thế!"

Phó Du Nhiên nhún vai, "Nếu không thể hoàn thành tâm nguyện của ta, ta tự tìm một người vừa ý mình cũng không được sao?"

Mặc Vĩ Thiên đang định nổi trận lôi đình, Mặc Yến Thần đã ngăn lại hắn nói: "Vậy làm thế nào để hoàn thành tâm nguyện Phó cô nương?"

Phó Du Nhiên mắt sáng lên, "Thật sao?"

Tề Diệc Bắc bình tĩnh nói: "Bọn ta đã bàn bạc qua, hoàn thành tâm nguyện của cô, đều có lợi cho mọi người."

Phó Du Nhiên mở cờ trong bụng, chỉ cảm thấy như mình đang bay lên, hóa thành chú chim nhỏ tự do bay lượn, Hoài vương, Hoài vương của ta...

"... Cho nên cô phải kể lại toàn bộ gia thế nhà cô cho bọn ta biết, để mọi người thay cô tạo ra một thân phận hoàng thất xứng đáng."

Trí tưởng tượng của Phó Du Nhiên đã vỡ tan, nhưng nàng vẫn cười tủm tỉm gật đầu. Suy nghĩ một lúc, cũng chỉ đoán được Tề Diệc Bắc sớm đã biết một số chuyện. Tề Diệc Bắc hỏi: "Phụ thân cô có phải là người Sở quốc không?"

"Cái này ta cũng không rõ, ta chỉ nhớ, nhà mình là Thần Phong trại, tuy nhiên..." Phó Du Nhiên ngẫm nghĩ nói: "Chắc là người Sở quốc, Sơn ca và Cốt ca đều theo cha ta từ nhỏ, đến bây giờ khi bọn họ nói chuyện vẫn còn lẫn vài Sở âm." Nói xong nàng lại lôi ra một cái hộp nhỏ bằng bàn tay, chính là chiếc hộp mà Tề Diệc Bắc đã nhìn thấy ở trong phòng Phó Du Nhiên, "Còn cái này, nghe nói là thứ duy nhất mẹ ta để lại, dưới đáy hộp cũng có chữ 'Sở'."

Mặc Yến Thần cầm lấy nhìn ngắm, ước lượng, "Chiếc hộp trống rỗng?"

Phó Du Nhiên gật đầu, Mặc Yến Thần nói: "Đây là gỗ cây Tử đàn, không phải là đồ vật mà gia đình bình thường có được."

"Nói như vậy nhà ngoại ta có rất nhiều tiền?"

Mặc Vĩ Thiên khinh thường nói: "Ai biết có phải cướp về hay không !"

"Cướp đồ là chức trách của bọn ta, ngươi tức cái gì?" Phó Du Nhiên trả lời thuận tình hợp lý, không hề chột dạ, "Đúng rồi, còn có cái này." Nói xong nàng đi đến bên người Tề Diệc Bắc, giơ tay lần tới vạt áo Tề Diệc Bắc. Tề Diệc Bắc giật mình, giữ chặt cổ áo nói: "Cô định làm gì?"

"Ta không phải loài lang sói mà ra tay với chính mình, ngươi giữ cổ áo làm gì." Phó Du Nhiên khinh thường, "Thật giống đàn bà."

Tề Diệc Bắc uất hận nghiến răng, không thèm để ý đến sắc mặt khác lạ của cha con họ Mặc, quay người sang chỗ khác, tháo vòng cổ xuống.

Chiếc vòng cổ treo một khối thủy tinh màu tím hình trụ to như ngón út, toàn bộ khối thủy tinh được chạm hoa văn mảnh như sợi tóc, tinh xảo lạ thường. Phó Du Nhiên vuốt ve khối thủy tinh nói: "Đây là đồ cha ta cho ta , trên mặt không phải khắc hoa văn, mà là khắc chữ."

Tề Diệc Bắc vô cùng kinh ngạc, hắn tưởng đây chỉ là vật trang sức bình thường, không ngờ còn có cả chữ? Thấy Mặc Vĩ Thiên nhìn chăm chú hồi lâu, cũng không nhận ra, Phó Du Nhiên cười nói: "Ở mặt dưới thủy tinh mới thấy rõ, mặt trên khắc là..."

"Là 'Sở Từ' ?" Mặc Yến Thần đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt có chút kinh ngạc nghi ngờ.

Phó Du Nhiên ngạc nhiên nhìn Mặc Yến Thần, "Làm sao ông biết? Đúng là có liên quan tới 'Sở', nhưng không phải 'Sở Từ', mà là 'Sở Phong' ."

Tề Diệc Bắc nói: "Nếu vậy xem ra, cô đúng là người Sở quốc?"

"Sở Từ" và "Sở phong" là hai phần mà ai cũng thích trong Điều lệ thi hành và Tiêu chuẩn lập quốc. Giống như "Ngụy thuyết thiên" của nước Ngụy, "Tấn luật" của nước Tấn. Đem "Sở Phong" chạm khắc tinh xảo vào mặt dây chuyền , có thể thấy được chủ nhân của mặt dây này là một kẻ sĩ tiến bộ vô cùng yêu nước.

Mặc Yến Thần cầm lấy khối Tử Tinh, nhìn thật lâu, sau đó cười khổ một tiếng, "Đúng là hắn sao?"

Phó Du Nhiên ngạc nhiên nói: "Đại thúc biết cha ta sao?"

Mặc Yến Thần chần chờ một chút, lắc đầu nói: "Mặt dây này ngươi hãy giữ gìn cẩn thận, đừng để người khác nhìn thấy."

"Sao vậy? Là bảo bối ư?"

"Đúng vậy" Mặc Yến Thần đem Tử Tinh trả lại cho Phó Du Nhiên, "Hoàng Thượng sắp bãi triều, ta đi trước chờ ở Ngự thư phòng. Về thân thế của 'Phó cô nương', cứ như lời Diệc nhi lúc trước, ta sẽ nói thêm trước mặt Hoàng thượng, chuyện này sẽ bàn bạc kĩ hơn sau khi hồi phủ."

Mặc Vĩ Thiên và Tề Diệc Bắc Tề vâng lời, tiễn Mặc Yến Thần. Phó Du Nhiên đeo Tử Tinh lên cổ Tề Diệc Bắc, dặn dò: "Nếu làm mất bảo bối ta sẽ hỏi tội ngươi."

Tề Diệc Bắc cười nói: "Hiếm có đồ vật Sư phụ gọi là bảo bối, không ngờ cô nhiều của cái như vậy."

Mặc Vĩ Thiên hừ lạnh, "Không biết nàng ta làm nghề gì hay sao ."

Tề Diệc Bắc bỗng nhiên nhướng mày, nói với Phó Du Nhiên: "Có một việc cô phải hiểu rõ, nếu gả vào hoàng thất, cô không thể gặp lại các huynh đệ nữa ."

Phó Du Nhiên sửng sốt, nghĩ ngợi, nhíu mày, "Tình cờ gặp lại cũng không được ư?"

Tề Diệc Bắc nói: "Ta sẽ nói cho bọn họ biết 'Phó Du Nhiên' đã lập gia đình, để lại một bức thư và ít tiền, bảo họ quay trở về chính đạo. Nếu ba năm sau, dân chúng bớt chú ý tới cô hơn, cô có thể gặp lại họ."

"Thế phải... gải tán Thần Phong trại?" Tuy rằng không khác biệt với sự tưởng tượng ban đầu của nàng, nhưng Phó Du Nhiên chưa từng muốn giải tán sơn trại. Dù không cướp bóc nữa, các huynh đệ vẫn có thể ở cùng một chỗ, sống một cuộc sống gia đình bình thường.

Tề Diệc Bắc gật đầu, "Sự tồn tại của sơn trại, vô cùng uy hiếp tới thân phận của cô. Chỉ còn cách giải tán bọn họ, mỗi người có cuộc sống riêng, cô mới có thể vô tư được."

Phó Du Nhiên trong lòng trùng xuống, trầm mặc một lúc lâu, nàng nói: "Ta không muốn lập gia đình, để ta quay lại An Dương đi."

Mặc Vĩ Thiên ngạc nhiên nói: "Cô không muốn hoàn thành nguyện vọng của mình sao ?"

Phó Du Nhiên nhún vai, "Thần Phong trại không thể giải tán, bọn họ là sơn tặc, tính tự hạn chế rất kém. Có tiền rồi bọn họ chỉ biết ăn chơi trác táng, tiêu hết lại quay trở lại đường cũ, hành động đơn lẻ không an toàn."

Tề Diệc Bắc hơi kinh ngạc, mặt không đổi sắc nói: "Cô yên tâm, ta sẽ tìm cách hợp lý nhất cho bọn họ."

"Cách gì?"

Tề Diệc Bắc trầm tư, "Không phải cô muốn cho họ làm Nha sai Bộ đầu sao? Ta có thể an bài bọn họ trong các nha môn, rồi cưới vợ cho họ. Chỉ cần cuộc sống yên ổn, sẽ không ai muốn làm cướp nữa."

Phó Du Nhiên đấu tranh tư tưởng nửa ngày, "Chuyện giải tán sơn trại còn phải bàn bạc với Cốt ca, hơn nữa bọn họ cần phải biết chân tướng mọi chuyện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.