Chương 1141
Điều này khiến trong lòng của anh ta bị đả kích rất lớn, đồng thời thân thể lại một lần nữa rụt về phía sau, dù sao thực lực hai bên chênh lệch lớn như vậy, anh ta coi như dám ngoan cố chống lại chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Đường Nhạc Thiên chật vật đứng lên, vẻ mặt đã trở nên điên cuồng, trong mắt lóe lên hận ý nồng đậm, thở hổn hển khó nhọc nói: “Trần Gia Bảo, anh dám đánh tôi… Anh đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có mỗi mình anh là Tông sư, tôi nói cho anh biết, nhà họ Đường chúng tôi cũng có một vị Tông sư, hơn nữa còn là Tông sư cường giả hậu kỳ, anh dám đắc tội với nhà họ Đường chúng tôi, nhà họ Đường chúng tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho anh!”
Trần Gia Bảo trong mắt vẻ giễu cợt càng đậm, anh bước lên phía trước, đi đến trước mặt Đường Nhạc Thiên, thản nhiên nói: “Tôi không biết là ai cho anh dũng khí, để anh dám can đảm uy hiếp một vị Tông sư cường giả, nhưng anh có biết hay không, chỉ một ngón tay của tôi liền có thể dễ như trở bàn tay nghiền ép chết anh? Cũng giống như bây giờ.”
Dứt lời, Trần Gia Bảo đột nhiên duỗi ngón tay ra, búng trên không trung.
Đột nhiên, một đao khí kình vô hình bắn ra từ ngón tay, đánh thẳng vào ngực Đường Nhạc Thiên.
Đường Nhạc Thiên thở hắc ra một tiếng đau đớn, máu từ khóe miệng anh ta trào ra, anh ta bay ngược về phía sau, nặng nề ngã xuống đất.
Đây là Trần Gia Bảo có ý thủ hạ lưu tình, bằng không với một đao khí kình vô hình này nếu đã xuyên qua ngực Đường Nhạc Thiên, có thể giết chết anh ta tại chỗ.
Dù là Trần Gia Bảo đã thủ hạ lưu tình, nhưng tất cả mọi người có mặt đều không khỏi kinh hãi, chỉ cần một cái búng tay là có thể hất văng một người trưởng thành bay đi, chuyện này đáng sợ đến mức nào?
Tông sư cường giả, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Võ Vân Bình tận mắt nhìn thấy hết, trong lòng sợ hãi, “Ầm” một tiếng trong đầu, anh ta không khỏi lại lùi về phía sau thêm hai bước nữa, tránh xa xa Đường Nhạc Thiên ra để bản thân không dính phải tai bay vại gió.
Đùa gì chứ, anh ta không phải là người của nhà họ Đường, anh ta ở đây chỉ để giúp đỡ Đường Nhạc Thiên mà thôi, anh ta không cần vì Đường Nhạc Thiên mà trở thành mục tiêu của một vị Tông sư cường giả.
Đường Nhạc Thiên ngã mạnh xuống đất, anh ta cảm nhận được nội tạng trong cơ thể dịch chuyển loạn xạ, anh ta chưa kịp đứng dậy thì trước mắt đột nhiên đen tối đen lại, anh ta nhìn thấy Trần Gia Bảo đã đi tới gần, đang đứng thẳng người từ trên cao cúi đầu nhìn chằm chằm anh ta.
Đường Nhạc Thiên sắc mặt thay đổi, tức giận nói: “Anh… Anh dám đối đầu với người của nhà họ Đường?”
“Đối đầu với nhà họ Đường?” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, đột nhiên anh nhấc chân lên, lãnh đạm nói: “Như mong muốn của các người, từ nay tôi và người nhà họ Đường chính là kẻ địch!
Nói xong, chân anh đột nhiên hạ xuống, đạp mạnh vào tay Đường Nhạc Thiên, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Đường Nhạc Thiên lòng bàn tay phải bị gãy nát xương!
Đường Nhạc Thiên hét lên, dưới cơn đau dữ dội, sắc mặt anh ta trắng bệch bắt đầu trở nên vặn vẹo đáng sợ, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Mọi người xung quanh hít sâu một hơi sợ hãi, Trần Gia Bảo quả nhiên rất tàn nhẫn.
Võ Vân Bình cũng sửng sốt trước hành động sát phạt quyết đoán của Trần Gia Bảo, nhưng không thể bảo anh ta cầu xin giúp Đường Nhạc Thiên. Nếu anh ta vô tình kích động sát khí của Trần Gia Bảo thì sao? Nếu Trần Gia Bảo muốn chôn anh ta cùng với Đường Nhạc Thiên thì sao? Võ Vân Bình không ngu ngốc đến thế.
“Tôi, Trần Gia Bảo, hôm nay tôi sẽ dạy anh đạo lí làm người. Lúc nãy anh nói muốn chặt hai tay của tôi.
Vậy tôi sẽ phế bỏ hai tay của anh coi như là trừng phạt.”
Trần Gia Bảo nói xong nhấc chân lên, nặng nề hạ xuống, hung tợn đạp mạnh vào tay trái của Đường Nhạc Thiên, lại có thêm một tiếng “răng rắc” nữa vang lên, tay trái của Đường Nhạc Thiên cũng bị nát xương!