Chương 1185
“Tại sao?” Hoắc Nhã Vân sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, “Anh có phải cho rằng 87.500 tỷ là quá ít?
Hoắc Nhã Vân nói xong cảm thấy không hài lòng, giá của cô cao hơn Tôn Trường Đông định giá 17.500 tỷ, không ngờ Trần Gia Bảo lại tham lam như vậy.
“Không.” Trần Gia Bảo đứng chắp tay, nhẹ nhàng nói: “Cho dù cô trả bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không bán, bởi vì tôi định chế tác thành đồ trang sức tặng cho những người bên cạnh mình.”
Ngọc Long Thạch làm ấm về mùa đông và mát về mùa hè, nếu được làm thành vòng tay hay vòng cổ, tặng cho những người đẹp tri kỷ của anh, không những có thể lấy lòng được họ, hơn nữa đối với cơ thể mấy người Hàn Đông Vy cũng rất có lợi.
Vì vậy, Trần Gia Bảo hoàn toàn không có ý định bán Ngọc Long Thạch.
Hoắc Nhã Vân tiếc nuối nói: “Chà, nếu anh Trần bất cứ lúc nào thay đổi quyết định của mình, bất cứ lúc nào anh cũng có thể liên lạc với nhà họ Bạch của chúng tôi.”
Trần Gia Bảo cười nói: “Nếu có một ngày như vậy, tôi sẽ liên hệ với các người.”
Những người xung quanh lại thở dài, Trần Gia Bảo thậm chí còn lắc đầu từ chối 87.500 tỷ đang ngay trong tầm tay, trời đất, cái tính cách này, thật sự là không phải người thường!
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhìn Tôn Trường Đông, nói: “Ông chủ Tôn, ông có muốn tiếp tục cuộc đọ sức đặt cược đá này không?”
“Không, không, không, anh Trần là kỳ nhân của thời đại, tôi thua tâm phục khẩu phục.” Tôn Trường Đông lắc đầu liên tục.
Đùa sao, nếu như bảo Trần Gia Bảo tiếp tục lựa chọn, e rằng toàn bộ số đá trong cửa hàng của anh ta có thể mở ra được ra ngọc chất lượng cao, toàn bộ đều là do Trần Gia Bảo mua với giá rẻ, đến lúc đó chỉ sợ anh ra đến khóc cũng không kịp nữa rồi.
Trong cuộc thi này, anh ta thực sự là tiền mất tật mang rồi!
Khi Ngụy Nhã Huyên nghe nói Trần Gia Bảo định chế tác Ngọc Long Thạch thành đồ trang sức, muốn tặng cho người khác, ánh mắt không khỏi sáng lên, con gái vốn dĩ đều muốn có trang sức đẹp, đặc biệt là Ngọc Long Thạch quý giá nhất chế tác thành trang sức, tất nhiên là càng thích hơn.
Ngụy Nhã Huyên lúc này mới đột nhiên nói: “Gia Bảo, trang sức anh muốn tặng cho người khác, có phần của tôi không?”
Mặc dù yêu cầu Trần Gia Bảo một món quà quý giá trước mặt mọi người là không tốt, nhưng nụ hôn đầu của cô ấy trong giấc mơ, đã bị Trần Gia Bảo cướp mất, nếu như muốn anh tặng một món đồ coi như để đền bù cũng có làm sao?
Ngoài ra, cô ta nổi tiếng là ác ma ở tỉnh Phú Thọ, làm chuyện gì cũng tùy theo ý thích của mình, không quan tâm đến ý kiến của người khác.
Trần Gia Bảo gật đầu cười, “Đương nhiên rồi, chắc chắn là có phần của Ngụy Nhã Huyên trẻ tuổi rung động lòng người của chúng ta.”
Ngụy Nhã Huyên vui mừng cười: “Như thế còn được. Nếu như anh đã thành tâm thành ý tặng, tôi cũng sẽ miễn cưỡng nhận.”
Liễu Ngọc Phi nhất thời cảm thấy ghen tị, cô ta cũng muốn có một món quà của Trần Gia Bảo, nhưng bản tính dè dặt khiến cô ta cảm thấy ngượng ngùng khi hỏi Ngụy Nhã Huyên như vậy, vì vậy cô ta chỉ nhìn Trần Gia Bảo đầy mong đợi bằng một đôi mắt xinh đẹp.
“Cũng có quà của cô.” Trần Gia Bảo đúng lúc bổ sung cho Liễu Ngọc Phi.
“Hừm, cho dù đến lúc đó anh tặng tôi, tôi có muốn hay không còn chưa chắc đâu.” Liễu Ngọc Phi ngạo nghễ khịt mũi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
Ngụy Nhã Huyên trợn mắt thì thào nói: “Há, phụ nữ, đúng thật là đạo đức giả.”
Mặc dù nhỏ giọng nói, nhưng Liễu Ngọc Phi vốn là cao thủ võ đạo nên có thể nghe rõ nàng, lập tức cong môi nhìn Ngụy Nhã Huyên, nói như thể cô không phải phụ nữ.