Cực Phẩm Thần Y

Chương 1236



Chương 1236

Trong tích tắc, Trần Gia Bảo đã dễ dàng xử lý ba người bọn họ, đây vẫn là Trần Gia Bảo còn nhẹ tay, anh chỉ dùng chưa tới 10% sức lực, nếu không ba người bọn họ sẽ ói ra máu mà chết.

Thấy như vậy, Phí Văn Đại giật mình sửng sốt, anh ta đột nhiên mở to mắt, chết tiệt, tên này còn có năng lực như vậy chứ?

Vào lúc anh ta đang bị sốc, Trần Gia Bảo đã nhanh chóng đánh bại sáu nhân viên bảo vệ.

Lần này ngay cả những nhân viên bảo vệ đang bao vây Trần Gia Bảo cũng phải kinh ngạc, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người có sức lực như vậy, trong lòng ai nấy đều hoảng sợ, tốc độ ra tay cũng chậm hơn rất nhiều.

Trong lúc bọn họ chậm rãi ra tay, Trần Gia Bảo cũng không hề chần chừ, trong nháy mắt, anh ta đã quật ngã bốn nhân viên bảo vệ xuống đất.

Lúc này, các nhân viên bảo vệ càng hoảng sợ hơn, đột nhiên, một nhân viên bảo vệ cao lớn linh hoạt, biết rằng mình sẽ không thể đánh thẳng vào Trần Gia Bảo, vì vậy muốn bắt Phan Phi Uyên làm mối đe dọa. Còn Phan Phi Uyên đang nhìn Trần Gia Bảo với vẻ mặt thích thú, hoàn toàn không để ý đến anh ta.

Một cơ hội tốt!

Anh ta đảo mắt, lặng lẽ di chuyển về hướng Phan Phi Uyên đang đứng, khi khoảng cách còn chưa tới hai mét, anh ta đột nhiên tăng tốc lao thẳng về phía Phan Phi Uyên.

“Ngu xuẩn.” Trần Gia Bảo quan sát bốn phương, anh liếc mắt đã thấy tận mắt hành vi lén lút của tên bảo vệ đó rồi, khi anh ta sắp chạm vào người Phan Phi Uyên, chân Trần Gia Bảo khẽ nhúc nhích, anh đã nhanh chóng đến bên cạnh anh ta sút ra một cú đá, một cước đá bay anh ta ra ngoài.

Vừa rồi Phan Phi Uyên còn bị sốc, khi đột nhiên nhìn thấy Trần Gia Bảo lao vào cứu mình, trong lòng vừa cảm động vừa ấm áp.

Sau đó, Trần Gia Bảo đã thể hiện sức mạnh tuyệt vời quật ngã tất cả các nhân viên bảo vệ còn lại xuống đất trong vòng chưa đầy một phút.

Nháy mắt, trong đại sảnh, có rất nhiều nhân viên bảo vệ nằm la liệt, từng người từng người một không chịu nổi đau đớn kêu gào, chỉ có Trần Gia Bảo nghiêm nghị đứng yên, tư thế đặc biệt đứng thẳng.

Hai mắt Phan Phi Uyên biến sắc, khóe miệng cong lên ý cười.

Phí Văn Đại đã bị chấn động, đây là hơn 30 nhân viên bảo vệ, không chỉ bị Trần Gia Bảo dễ dàng đánh ngã xuống đất, mà từ đầu đến cuối, thậm chí bọn họ còn chưa chạm vào một góc áo của Trần Gia Bảo.

“Tôi nói rồi, tôi đã cho anh một cơ hội cuối cùng, cho nên bây giờ anh nên tự chịu lấy hậu quả này.” Trần Gia Bảo nói xong đi về phía Phí Văn Đại. Nhìn thấy đám bảo vệ nằm la liệt dưới đất, Phí Văn Đại cảm giác có một sự áp bức khó tả.

“Dừng lại cho tôi, anh cho rằng mình thắng sao? Thật là ngu ngốc!” Vẻ mặt của Phi Văn Đại thay đổi, anh ta nhanh chóng lùi lại hai bước, hít một hơi thật sâu rồi chế nhạo: “Đừng quên đây là địa bàn của ai, chỉ cần tôi muốn, chắc chắn có thể tìm thêm người để đối phó với anh.”

Trần Gia Bảo vừa đi vừa khinh thường nói:” Dù có bao nhiêu người đi nữa, bọn họ cũng chỉ là một lũ kiến hôi mà thôi. Anh có thể làm gì tôi? ”

Phí Văn Đại hừ lạnh một tiếng, anh ta chỉ biết nói: “Tôi biết cậu đánh nhau rất giỏi, nhưng cậu đừng quên một câu”

“Ồ? Anh muốn nói cái gì vậy?” Trần Gia Bảo quan tâm hỏi.

“Kiến giết voi nhiều lắm!” Phí Văn Đại khiêu khích nói: “Anh cứ nói dù có bao nhiêu người cũng vô dụng. Vậy anh còn dám ở đây đợi mười phút để tôi gọi người đến không?”

Nghe thấy vậy, Trần Gia Bảo hơi sửng sốt, ngay sau đó anh mỉm cười: “Trận đấu này thật phiền phức, nhưng để khiến anh sẵn sàng bỏ ra 7.785 tỷ đồng thì tôi cũng sẽ cho anh một cơ hội ngoại lệ.”

Nói xong, Trần Gia Bảo quay lại, đi về phía Phan Phi Uyên, anh quay lưng lại với Phí Văn Đại: “Hãy nhớ rằng, anh chỉ có 10 phút. Sau 10 phút, không cần biết người anh đang gọi đã đến hay chưa, Tôi sẽ cho anh biết hậu quả là như thế nào. ”

10 phút là đủ!

Phí Văn Đại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo, anh ta cảm thấy chế nhạo, tuy rằng anh bây giờ kiêu ngạo, nhưng sau 10 phút, nhất định phải để anh quỳ xuống xin tha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.