Chương 128
Đột nhiên, một mỹ nữ mặc áo dài màu đỏ được xẻ tà cao bước lên bục, họa tiết dưới chân váy lúc ẩn lúc hiện, người đó cầm lấy micro rồi phấn khởi nói: “Chúc quý khách có một buổi tối tốt lành, cảm ơn mọi người đã vội vàng tới đây tham gia lễ hội đấu giá tối nay của chúng tôi. Tối nay chúng tôi sẽ bày ra các loại. . .”
Nhân viên đấu giá đứng trên bục nói xong, Trần Gia Bảo phát hiện hai mắt của Tạ Anh Dũng phát sáng, mà người chủ trì cũng luôn hướng mắt mập mờ nhìn về phía Tạ Anh Dũng.
Trần Gia Bảo suy nghĩ một chút thì hiểu ra, xem ra Tạ Anh Dũng đang nhìn cô nhân viên đấu giá xinh đẹp kia, muốn cô ta trở thành tình nhân hoặc là một trong những tình nhân khác.
Tạ Anh Dũng nhìn thấy ánh mắt mờ ám của Trần Gia Bảo, vậy mà khuôn mặt già nua ấy đỏ lên lộ vẻ tươi cười mà chỉ có đàn ông mới hiểu.
Rất nhanh sau đó thì lễ hội đấu giá bắt đầu, vật phẩm đấu giá thứ nhất là sườn núi Tô Đông do Ngọc chương tự mình điêu khắc, giá bán là mười tỷ rưỡi
Đối với những thứ này Trần Gia Bảo cảm thấy không có hứng thú, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi: “Ông chủ Tạ, thị xã Hòa Bình có một thứ gọi là Hà Thiên An của lão thầy Quốc Xí?”
Lúc trước đi cùng ba cô gái, Lâm Thanh Hà và Chu Linh Hoa ở trong quán cơm, Tưởng Đức Lâm đến tìm phiền phức, Hà Trung Sơn bèn báo tên cho bố của anh ta, đúng lúc Trần Gia Bảo ghi nhớ lại.
Trần Gia Bảo nói rằng phải làm cho Hà Trung Sơn thành hai bàn tay trắng, anh đã nói ra là nhất định thực hiện, đương nhiên nói được là phải làm được rồi.
Tạ Anh Dũng có chút suy tư, cười nói: “Có đấy, tôi nhớ rằng Đông Vy từng đi tới Hà Thiên An để làm ăn buôn bán. Làm sao vậy, cậu Trần và anh ta từng có quan hệ gì sao?”
Nhìn thấy Trần Gia Bảo gật đầu thừa nhận, trong mắt Hàn Đông Vy hiện lên một tia sắc bén, khinh thường nói: “Hà Thiên An này là người có lòng tham không đáy, tháng trước còn ăn hơn 4,2 tỷ hoa hồng của công ty chúng tôi, thật sự khiến người ta tức chết mà!”
“Không sợ anh ta ăn tiền hoa hồng mà chỉ sợ anh ta không ăn được số tiền đó, nói cách khác, thật đúng là một nhân viên tồi, ông nói có phải không, ông chủ Tạ.” Trần Gia Bảo cười lạnh nói.
Tạ Anh Dũng hơi hơi suy tư, đột nhiên giơ ngón trỏ ra và nói: “Mặc kệ nói thế nào, Hà Thiên An dù sao cũng là lão thầy Quốc Xí, ít nhiều thì cũng phải có chút tính người chứ. Anh cho tôi một tháng, à không, trong thời gian nửa tháng tôi sẽ có thể khiến Hà Thiên An không còn gì trong tay, đến kiếp sau vẫn phải sống ở trong ngục giam.”
“Được, tôi chống mắt lên coi thử.” Trần Gia Bảo cười nói.
Trong cuộc trò chuyện với mấy câu ngắn ngủn về số phận thảm thương của một người đường đường là lão thầy Quốc Xí ở thị xã Hòa Bình đã được định đoạt rồi.
Đây chính là quyền lực, một câu nói là có thể quyết định sự sống hay cái chết!
Lễ hội đấu giá vẫn được duy trì như cũ, vì Trần Gia Bảo không muốn người khác nghi ngờ nên nhanh chóng cầm lấy một chuỗi vòng cổ hồng ngọc, dùng nó đưa cho Hàn Đông Vy rồi lấy thêm một vài dược liệu quý giá dùng để luyện chế đan dược, chỉ riêng những thứ đó đã tiêu tốn 17,5 tỷ và 10,5 tỷ.
Sau đó, Trần Gia Bảo lại tùy tiện lấy một vài thứ đồ đắt tiền, ví dụ như lọ thuốc Yên Lung Hàn Thủy của thời nhà Thanh, giá thị trường cũng khoảng chừng 350 triệu, anh thẳng thừng bán nó tới giá hơn 10,5 tỷ , cái tên đẹp như vậy thì kiểu dáng này tất nhiên phải thích rồi.
Trong mắt của mọi người xung quanh, Trần Gia Bảo đã trở thành một tên phá gia chi tử dốt nát kém cỏi.
Rất nhanh, cuốn sách 《Vô Tự Thiên Thư》 đã được đem lên bục đấu giá, cả người Trần Gia Bảo bỗng dưng khẽ động.
“Đây là cuốn《Vô Tự Thiên Thư》chính thức, bên trong không có một chữ nào, giá theo quy định là 17,5 tỷ .”
Cô nhân viên đấu giá xinh đẹp cũng cảm thấy mình đang nói linh tinh gì vậy, đối với quyển 《Vô Tự Thiên Thư》 này cũng không biết giới thiệu thế nào, biểu cảm có chút xấu hổ.
Ngay lúc đó, mọi người dưới đài thì thầm to nhỏ.
“Quyển 《Vô Tự Thiên Thư》này là thứ gì chứ. Vậy mà lại bán tới tận 17,5 tỷ , thật sự cứ nghĩ trong cuốn sách thần đó ghi chép thiên cơ gì cơ?”
“Đúng vậy đó, một quyển sách không có chữ gì, tùy tiện đặt tên là《Vô Tự Thiên Thư》 lại có thể bán với giá 17,5 tỷ . Đây là muốn cướp ngân hàng chứ kiếm tiền cái gì.”
Sắc mặt của cô nhân viên đấu giá xinh đẹp càng thêm xấu hổ nhưng cũng cảm thấy đuối lý, không biết nói gì cho đúng.
Đột nhiên, mọi người nhìn thấy một người giơ tấm bảng hiệu lên, hô nói: “17,5 tỷ !”
Tất cả mọi người đều cả kinh ào ào quay đầu lại nhìn, đột nhiên hiện ra vẻ mặt kì lạ, ngay cả Hàn Đông Vy cũng ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của cô, Trần Gia Bảo luôn luôn thông minh, tại sao bây giờ lại có thể sơ suất, làm người coi tiền như rác mà vứt đi?
Trần Gia Bảo đảo mắt một vòng: “Bình thường tôi thích đọc tiểu thuyết ghi chép những chuyện kỳ quái, đối với thần phật, thiên thư lại cảm thấy rất có hứng thú, không nghĩ đến hôm nay thật sự đến đúng lúc, muốn mua về để nghiên cứu tìm tòi học hỏi, coi như là sưu tầm cũng được, mỹ nữ, tôi góp 17,5 tỷ cho cô đi làm từ thiện, cô còn đợi ở đó làm gì?”