Chương 129
Lúc này, cô nhân viên đấu giá xinh đẹp mới tỉnh ngộ, tiếp tục cảm thấy vừa mừng lại vừa sợ, vội vàng nói: “Vị tiên sinh này ra giá 17,5 tỷ, còn có ai ra giá cao hơn 17,5 tỷ không? 17, 5 tỷ lần thứ nhất, 17,5 tỷ lần thứ hai. . . . . .”
Trần Gia Bảo đã lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“21 tỷ!”
Đột nhiên, cách đó không xa có một người giơ tấm bảng hiệu lên hô lớn.
Trần Gia Bảo nhíu mày nhìn lại, chỉ nhìn thấy một người con trai có diện mạo thanh thú, khoảng chừng không đến ba mươi tuổi, người này mặc một chiếc áo dài của nhà nho, có vẻ rất nho nhã.
Liễu Vân Phi, cũng chính là người đàn ông giơ bảng hiệu, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Gia Bảo, cười nói: “Tôi cũng cảm thấy có hứng thú với cuốn 《Vô Tự Thiên Thư》này, đúng lúc tôi cũng không thiếu 21 tỷ.”
Tạ Anh Dũng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh ta là con cả của Liễu gia, trong nhà buôn bán ngọc thạch và cũng là đại vương Châu Bảo của thị xã Hòa Bình, nên tài sản rất đồ sộ.”
Trần Gia Bảo gật gật đầu, cười nói: “Thú vị, vậy mà còn có người giống tôi muốn làm người coi tiền như cỏ rác. Đáng tiếc, người coi tiền như cỏ rác cũng đâu dễ dàng làm được, 24,5 tỷ!”
Cô nhân viên đấu giá xinh đẹp vừa mừng vừa sợ, vốn dĩ cô đã chuẩn bị tốt việc tuyên truyền đấu giá, không nghĩ đến thế mà còn có thể có người muốn cướp vị trí làm người coi tiền như cỏ rác.
Trên thế giới thì người có tiền thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi!
Liễu Vân Phi mỉm cười, giơ bảng hiệu lên và nói: “28 tỷ !”
“35 tỷ!”
Mọi người nhất thời kinh ngạc, một quyển sách rách nát mà bán tới 35 tỷ, ngay cả những ông chủ như bọn họ là người không thiếu tiền cũng cảm thấy Trần Gia Bảo quá điên cuồng rồi!
Liễu Vân Phi nhíu mày, giơ bảng hiệu lại nói: “38,5 tỷ !”
“52,5 tỷ!”
“56 tỷ!”
“70 tỷ!”
Khi Trần Gia Bảo hô lên giá 70 tỷ, cả bầu không khí trong sảnh đấu giá đã hừng hực hơi nóng.
Mọi người đều đổ mồ hôi, vì một cuốn sách rách nát như vậy đã thể hiện rõ người nào mua được thì người đó coi tiền như cỏ rác, thế mà Trần Gia Bảo còn đưa ra 70 tỷ để mua nó.
Tên điên, chắc chắn là tên điên!
Liễu Vân Phi cũng khó xử đứng lên, tuy rằng anh ta có rất nhiều tiền nhưng cũng cảm thấy với giá hai nghìn vạn thì không đáng để mua một quyển sách vô dụng.
Trong lòng Trần Gia Bảo cũng có chút hồi hộp, đang ngồi giữa một đám người, đại đa số đều là những người vô cùng thông minh, nếu chính bản thân anh lấy giá trên trời để mua 《Vô Tự Thiên Thư》 nhất định sẽ làm cho bọn họ nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, con ngươi Trần Gia Bảo chuyển động, quyết định đánh cược một phen, thở dài nói: “Đây đã là giá chốt của tôi rồi, dù sao cũng là một quyển sách rách nát, nếu anh có thể đưa ra hai nghìn vạn thì tôi đồng ý rút lui, người coi tiền như cỏ rác nhường cho anh làm cũng không sao.”
Điều này, ánh mắt của mọi người đều đã hướng về phía Liễu Vân Phi, hình như đang chờ xem cuối cùng thì ai mới là người coi tiền như cỏ rác đây.
Cuối cùng, Liễu Đức Thắng than nhẹ một tiếng, nói: “Thôi vậy, 70 tỷ đã vượt qua sự mong đợi của tôi.”
Trong lòng Trần Gia Bảo vui mừng hớn hở, chỉ có điều ngoài mặt lại bĩu môi, tỏ vẻ không bằng lòng, làm ra bộ dáng của người tiếc từng đồng tiền cắc bạc.
“Chúc mừng quý ông này, với bảy mươi tỷ Việt Nam đồng đã lấy được một quyển ‘Vô Tự Thiên Thư’!” Người đẹp bán đấu giá phấn khởi nói.
Mọi người ở dưới cố nhịn cười, họ đều thấy rằng Trần Gia Bảo đã trở thành một phiên bản của công tử Bạc Liêu.
Chỉ có vẻ mặt Trần Gia Bảo vẫn lạnh nhạt, thật ra trong lòng đang mừng như điên. Hừ, đám người mắt phàm tục các người không biết nhìn hàng, trái lại để cho anh nhặt được của quý.
Cuộc đấu giá vẫn đang tiếp tục diễn ra, hết món bảo vật quý giá này đến món bảo vật quý giá khác được đưa lên. Tạ Anh Dũng cũng có chút động lòng, dùng một trăm linh năm tỷ Việt Nam đồng giành được một bộ “Phong Lang Cư Tư Đồ” và định tặng cho Tạ Hoàng Dương.
Không khí trong sân càng ngày càng náo nhiệt, nhưng Trần Gia Bảo lại yên lặng.
Sau nửa tiếng đồng hồ, người đẹp bán đấu giá mới thần bí nói: “Phía dưới có một món đấu giá, tràn đầy màu sắc truyền thuyết. Tương truyền vào thời kỳ Đông Chu, tiên nhân Vương Tử Kiều từng lấy được món này, sau khi ăn vào liền về trời. Mặc dù đây chỉ là truyền thuyết thần thoại, nhưng vật phẩm đấu giá này lại quý báu vô cùng, nghe đâu nó có thể giúp kéo dài tuổi thọ, thậm chí làm cho người ngốc nghếch thay da đổi thịt. Tôi nghĩ mọi người đều có thể đoán được món đấu giá này là gì rồi. Không sai, đúng là thế gia Đông y trăm năm – nhà họ Hứa lấy ra linh dược quý báu, Thanh Ngọc Chi trăm năm!”