Chương 1349
Anh ta vừa nói dứt lời thì bất chợt, chỉ nghe thấy một tiếng “phựt”, lại là một thanh kiếm sắc nhọn đang lao nhanh trong không trung, trực tiếp phi thẳng về phía Kobayashi Shino.
Trần Gia Bảo bất chợt ra tay, vừa búng tay một cái thì đã thấy một luồng kiếm khí lao đến, hướng thẳng về phía chính giữa cổ họng của Kobayashi Shino.
Chỉ riêng tốc độ và sức mạnh của cây kiếm này đã đủ để lấy mạng Kobayashi Shino ngay tức khắc.
Sắc mặt Kobayashi Shino chợt biến đổi, trong thời khắc nguy hiểm cận kề, cổ tay khẽ run lên lấy ra một con dao găm sắc bén từ trong tay áo ra chặn ngay trước mặt.
Tuy anh ta cũng là một thiên tài võ thuật, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ mới đột phá được giai đoạn sơ kỳ để trở thành cao thủ vào năm ngoái, làm sao có thể chống đỡ được một kiếm toàn lực của Trần Gia Bảo chứ?
Chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau “keng” một cái, thanh kiếm đâm trúng dao găm nhưng chỉ dừng lại một chút liền lao vụt về đằng sau.
Cổ tay của Kobayashi Shino bị thương, không thể tiếp tục chống đỡ được nữa nên con dao găm cũng cứ thế tuột khỏi tay rồi lao về phía đằng sau theo sức hút của thanh kiếm.
Mắt nhìn thấy thanh kiếm sắp đâm xuyên qua cổ họng của Kobayashi Shino.
Trong thời khắc nguy hiểm cũng may Takashima Seira nhanh tay nhanh mắt nên đã lập tức vung tay phải thành công chặn lại đường kiếm của Trần Gia Bảo, lúc này mới có thể cứu được một mạng của Kobayashi Shino.
Kobayashi Shino vừa đi dạo một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về, trong lòng không khỏi một phen khiếp sợ, sắc mặt càng lúc càng tái xanh đi, trên trán cũng toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, một hồi lâu mới khẽ nói với Takashima Seira: “Cảm… cảm ơn ông Takashima.”
Takashima Seira lắc đầu rồi nói: “Cẩn thận một chút, nên nhớ thề chết cũng phải bảo vệ an toàn cho cô Terai Chika.”
“Vâng.” Kobayashi Shino đáp lại một tiếng, anh ta có một dự cảm chẳng lành, chỉ sợ là lần này thực sự phải “thề chết” bảo vệ rồi.
Terai Chika thấy Kobayashi Shino không sao thì mới khẽ thở phào một hơi, sau đó nhíu mày nói: “Anh Trần, chỉ một câu không vừa ý mà anh đã đột nhiên động tay động chân, hình như điều này không phù hợp với thân phận của anh đâu nhỉ?”
Trần Gia Bảo không thèm đếm xỉa đến Terai Chika mà chỉ chậm rãi đứng dậy, đi thẳng về phía Kobayashi Shino, sắc mặt lạnh thấu xương, anh liếc nhìn anh ta rồi nói: “Anh là ai?”
Kobayashi Shino vừa mới suýt chết bất đắc kỳ tử trong tay Trần Gia Bảo nên bây giờ trong lòng vẫn còn hơi cẩn thận dè dặt, nhưng vẫn cứng miệng, giận dữ, kiêu ngạo nói: “Tôi là Kobayashi Shino, học trò của Thủy Vân Lưu Nhật Bản, là thiên tài được hàng trăm tỷ người dân Nhật ngưỡng mộ!”
Ánh mắt Trần Gia Bảo lộ rõ vẻ khinh thường, anh đưa ba ngón tay ra và nói: “Thứ nhất, đất nước của các anh chỉ có thể bị mắc kẹt ở hải đảo xa xôi cả nghìn năm nay, không những nguồn tài nguyên thiên nhiên thiếu thốn mà còn thường xuyên phải hứng chịu thiên tai, thậm chí đến tận bây giờ bất kể là chính trị hay quân sự, các anh vẫn phải ôm đùi của Hoa Kỳ, cái này mà cũng gọi là “vận khí” sao? Thật nực cười.
Thứ hai, Ngọc tỷ Truyền Quốc là biểu tượng của quyền lực vương triều Việt Nam hàng nghìn năm nay, thuộc quyền sở hữu của Việt Nam, mà trong thời kỳ cổ đại Nhật Bản của các anh cũng chỉ là các nước nhỏ dưới triều nhà Hán, giữ ấn vàng của vua Nhật Bản được nhà Hán ban tặng, các anh có tư cách gì đòi tiếp tục kế thừa nền văn minh của Việt Nam, chiếm giữ Ngọc tỷ Truyền Quốc chứ? Anh khoác lác mà không cảm thấy ngượng mồm sao?
Thứ ba, anh là thiên tài được hàng trăm tỷ người dân Nhật ngưỡng mộ nhưng tôi chỉ là một con người nhỏ nhoi của tỉnh Hòa Bình, mà đã tiếp xúc với rất nhiều người có trẻ hơn anh, có trình độ tốt hơn và có cơ sở rèn luyện cao hơn anh, từ đó có thể thấy thiên tài ở Nhật Bản của các anh cũng chỉ có thế mà thôi. Tất nhiên, điều này cũng có lý đó cả thôi, Nhật Bản của các anh không chỉ là nơi đất khách quê người, nhỏ bé, tài nguyên thiên nhiên nghèo nàn, mà so với Việt Nam chúng tôi, các anh còn thiếu đi một phần hoành tráng, không so bì được với đất Việt Nam lớp lớp người tài như chúng tôi, suy cho cùng thì đều rất hợp lý.”