Chương 1399
“Anh có ý gì?” Hoàng Minh Diệu hơi đơ người ra, anh ta cảm thấy câu nói này của Trần Gia Bảo vẫn còn ẩn ý gì đó.
Khóe miệng Trần Gia Bảo mỉm cười nhưng anh không nói ra và thẳng thừng đưa ra nhận xét: “Trong mắt các anh, những thành tựu tôi đạt được không tương xứng với tuổi của tôi nên mới cảm thần kỳ, không thể tin đương. Nhưng đối với tôi mà nói, tuổi trẻ đã hạn chế những thành tựu của tôi.
Nếu như hiện giờ tôi không phải là 19 tuổi mà là 29, 39 tuổi thì thực lực của tôi sẽ vượt qua hẳn thực lực hiện tại của tôi và những gì tôi đạt được cũng tuyệt đối không dừng lại ở đó. Và hiện giờ cũng không phải một mình Hoàng Minh Diệu cậu tới gặp mặt tôi mà là cả nhà họ Hoàng của cậu, thậm chí cả tỉnh Phú Thọ phải đứng run rẩy dưới chân của Trần Gia Bảo tôi.”
Nói xong, Trần Gia Bảo cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn, vô cùng hào sảng.
Hai mắt của Liễu Ngọc Phi cũng rạng ngời lấp lánh, trong lòng không khỏi nghiêng ngả vì sự bá đạo của Trần Gia Bảo. Cô khẽ cười và lại chủ động rót cho anh thêm một ly rượu nữa.
Đám con nhà giàu đứng bên cạnh ngây hết người ra. Má nó, Trần Gia Bảo này cũng quá huênh hoang bá đạo rồi? Đến cả câu khiến nhà họ Hoàng cũng phải phục tùng mà cũng nói ra được. Bọn chúng chưa từng gặp ai ngông cuồng như vậy?
Ánh mắt Hoàng Minh Diệu lóe lên vẻ tức giận nhưng lại cười nhạt hai tiếng, nói: “Anh Trần đúng là bá đạo như trong lời đồn, đến cả nhà họ Hoàng chúng tôi cũng không coi ra gì. Bái phục, bái phục. Nếu đã như thể thì tôi cũng không cần phải rườm già khách sáo, tôi cũng muốn hỏi thẳng anh tới Phú Thọ để làm gì?
Đây chính là một trong những mục tiêu mà Hoàng Minh Diệu muốn đạt được khi mời Trần Gia Bảo đến đây hôm nay. Chỉ cần làm rõ được mục đích thật sự của Trần Gia Bảo thì nhà họ Hoàng sẽ có đủ thời gian để thay đổi chiến thuật của mình, đồng thời cũng là để gửi cho Trần Gia Bảo lời cảnh cáo cuối cùng. Nếu như Trần Gia Bảo vẫn còn không biết tốt xấu thì nhà họ Hoàng nhất định sẽ không nương tay.
Trần Gia Bảo lắc đầu cười rồi nói: “Mục đích của tôi có quan trọng với nhà họ Hoàng sao?”
Hoàng Minh Diệu nói: “Nếu như là người khác thì cho dù là mục đích gì, nhà họ Hoàng chúng tôi cũng không quan tâm, nhưng Trần Gia Bảo anh lại không giống như vậy. Thời gian anh tới Phú Thọ này chưa dài nhưng đã liên tiếp chém giết những vị tông sư cường giả của Phú Thọ, thậm chí nhà họ Tang cũng vì thế mà diệt vong, nhà họ Kinh tổn thương trầm trọng nguyên khí.
Sự tồn tại của anh đã trở thành mười đại gia tộc ở Phú Thọ chúng tôi, không đúng, ngoại trừ nhà họ Ngụy và nhà Tang ra, anh là mối uy hiếp với tất cả những gia tộc còn lại. Nhà họ Hoàng chúng tôi là gia tộc lớn nhất Phú Thọ, chúng tôi đương nhiên phải có nghĩa vị và trách nhiệm bảo vệ nguyên vẹn lợi ích của Phú Thọ, tới tìm hiểu mục đích thật sự anh tới đây là gì.”
Anh ta nói những lời này vô cùng hiên ngang lẫm liệt, khiến tất cả đám con nhà giàu phía sau nhao nhao khen là tốt, cô gái xinh đẹp trong lòng anh ta càng nhìn anh ta sùng bái, chủ động đưa ly rượu lên miệng Hoàng Minh Diệu để mời anh ta uống.
Trần Gia Bảo cảm thấy hơi buồn cười, anh nói: “Đúng là hiên ngang lẫm liệt thật. Nhưng tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết, mục đích Trần Gia Bảo tôi đến đây không liên quan tới các anh. Tôi càng không đến đây để đối đầu với mọi người ở đây.”
Mục đích Trần Gia Bảo đến đây đương nhiên là để tìm “Ngọc tỷ Truyền Quốc”. Nhưng chuyện này là nhiệm vụ tuyệt đối cơ mật, anh không thể nói cho nhà họ Hoàng biết. Hơn nữa, “Ngọc tỷ Truyền Quốc” còn là bảo vật vô cùng quý giá. Nếu thông tin này bị lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến những thế lực khác tranh giành, nhất là thế mạnh nhất Phú Thọ của nhà họ Hoàng. Nếu như vậy, công việc của anh sẽ gặp phải những trở ngại rất lớn.
“Không đối đầu với chúng tôi.” Hoàng Minh Diệu giống như vừa nghe được một câu nói đùa buồn cười nhất trên thế giới này. Anh ta không nhịn được, bật lên cười lớn thậm chí còn cười ra cả nước mắt. Khó khăn lắm anh ta mới dừng cười lại được, Hoàng Minh Diệu cười nhạt nhìn Trần Gia Bảo khinh thường: “Anh nghĩ tôi sẽ tin những gì anh nói không? Nếu như anh không định đối địch lại với 10 đại gia tộc chúng tôi thì tại sao nhà họ Tang lại bị thu mua? Nhà họ Kinh vì sao suýt chút nữa bị diệt vong? Thậm chí nhà họ Hề còn phải bồi thường cho cậu 15 nghìn tỷ nên mới thua lỗ nặng nề?
Hơn nữa tôi còn biết, tối hôm qua, anh cũng đã ở trong khách sạn ở Yên Bái, tại chính chiếc bàn này gặp mặt Bạch Ngọc Thanh của nhà họ Bạch, rồi sau đó còn đi thẳng về nhà họ Bạch ở thành phố Bắc Ninh. Bạch Ngọc Thanh mặc dù là một người phụ nữ đẹp nhưng dã tâm của cô ta cũng rất lớn. Không biết cô ta có nghĩ tới chuyện thay thế cả nhà họ Hoàng hay không? Tối hôm qua anh và cô ta gặp nhau, anh đừng nói với tôi hai người chỉ nói chuyện tình cảm yêu đương. Những câu như vậy anh nghĩ anh có thể lừa được tôi sao?”