Chương 1400
Trong lòng Trần Gia Bảo không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Thành phố Yên Bái không hổ là đại bản doanh của nhà họ Hoàng. Bọn họ không chỉ nắm rõ Trần Gia Bảo làm gì ở đây mà thậm chí đến cả chuyện tối qua anh gặp Bạch Ngọc Thanh ở đây mà bọn họ cũng biết, thậm chí còn vì thế mà bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
“Xem ra phải nhanh chóng thông báo cho Bạch Ngọc Thanh biết nhà họ Hoàng đã bắt đầu chú ý đến cô rồi.”
Trần Gia Bảo im lặng một lát.
Liễu Ngọc Phi nghe thấy Hoàng Minh Diệu nhắc đến chuyện Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh gặp nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tức nên lườm anh một cái.
Hoàng Minh Diệu cười đắc ý: “Trần Gia Bảo, anh bị tôi nói trúng tim đen rồi nên không biết giải thích thế nào đúng không?”
Lúc này Trần Gia Bảo mới ngẩng đầu lên, anh lắc đầu cười: “Sai rồi, không phải tôi không biết giải thích như thế nào mà là tôi không cần phải giải thích với cậu. Nếu cậu đã cho rằng tôi đến Phú Thọ là bất lợi cho nhà họ Hoàng các cậu thì tôi có nói gì cũng là vô ích.”
Đối với Hoàng Minh Diệu, câu trả lời này của Trần Gia Bảo là đã ngầm thừa nhận tất cả.
Hoàng Minh Diệu đứng dậy đi đến bên cạnh sân thượng, nhìn xuống thành phố Yên Bái ở ngay trước mắt, làn gió thu thổi nhẹ qua. Mắt anh ta hiện lên một tia nhìn rất điên cuồng: “Gia đình nhà họ Hoàng chúng tôi bám ở đất Phú Thọ 30 năm mới có thể trở thành gia tộc mạnh nhất ở đó. 40 năm tiếp theo mới có thể hoàn thành chế độ thống trị của nhà họ Hoàng ở Phú Thọ, trấn áp rất nhiều gia tộc lớn bé đã đối đầu với nhà họ Hoàng, trong đó có cả nhà họ Hề, nhà họ Bạch hiện tại. Nhưng phần lớn những gia tộc đã từng chống đối nhà họ Hoàng đều hoàn toàn diệt vong, biến mất khỏi dòng chảy lịch sử của tỉnh Phú Thọ.
Cho đến thời điểm hiện tại, nhà họ Hoàng đã trở thành một gia tộc hùng mạnh về tất cả các mặt ở Phú Thọ, cho dù đó là thương trường, chính trường hay thậm chí là văn hóa. Tất cả đều bị nhà họ Hoàng khống chế chặt chẽ, thậm chí chúng tôi còn có cường giả truyền kỳ mạnh nhất của tỉnh Phú Thọ ở phía sau hậu thuẫn. Có thể nói nhà họ Hoàng có thể khống chế được tất cả mọi thứ trong tỉnh này.”
Đám con nhà giàu đứng xung quanh nghe thấy những lời này của Hoàng Minh Diệu cũng cảm thấy máu huyết hừng hực trong người, tất cả cùng vỗ tay hoan hô. Còn đám con gái lại càng nhìn Hoàng Minh Diệu bằng ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ.
Hoàng Minh Diệu quay người lại dựa vào lan can, tiếp tục nói: “Mặc dù thực lực của Trần Gia Bảo anh mạnh nhưng cũng không thể mạnh hơn cường giả truyền kỳ. Mối làm ăn của anh với nhà họ Ngụy mặc dù nhiều tiền nhưng cũng không thể so sánh với nhà họ Hoàng đã xưng hùng ở tỉnh Phú Thọ này suốt 40 năm nay. Càng không phải kể đến chuyện, chỉ cần nhà họ Hoàng chúng tôi lên tiếng kết gọi, phần lớn nhân dân trong mười đại gia tộc sẽ đều lên tiếng trả lời, cùng nhau đối phó với anh.”
Đến lúc đó Trần Gia Bảo anh đối mặt với một số tiền vô cùng lớn, cường giả truyền kỳ và trận pháp đáng sợ do mười mấy cường giả tông sư hợp thành. Đừng nói là Trần Gia Bảo anh, cho dù anh có liên thủ với Tiên Thiên Tắc, đội hộ vệ của nhà họ Ngụy thì chưa chắc đã chịu nổi một chiêu.”
Ánh mắt của Liễu Ngọc Phi hiện lên vẻ lo lắng, nếu nhà họ Hoàng thật sự hùng mạnh như những gì Hoàng Minh Diệu nói thì tương lai sắp tới của Trần Gia Bảo nhất định là rất nguy hiểm.
Vì lo âu nên Liễu Ngọc Phi nắm chặt lấy tay của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo nhìn cô mỉm cười ý nói rằng cô không cần phải lo lắng rồi mới nói tiếp với Hoàng Minh Diệu: “Nếu cậu đã có lòng tin như vậy với nhà họ Hoàng các cậu thì vì sao còn phải mời tôi tới đây? Không lẽ chỉ vì muốn khoe khoang thực lực của nhà họ Hoàng với tôi sao?”
Hoàng Minh Diệu đứng ở trên cao nhìn Trần Gia Bảo, nụ cười mang theo vẻ kiêu ngạo khó lòng che lấp. Anh ta nói: “Khoe khoang thực lực của nhà họ Hoàng? Không, tôi không có rảnh như vậy, tôi đến đây là muốn cho anh một cơ hội, một cơ hội để sống. Còn về chuyện anh có nắm bắt được hay không thì còn phải xem Trần Gia Bảo anh có phải là người thức thời hay không.”