Chương 1414
Đoạn Khánh Tân kinh hô một tiếng, lẽ nào Trần Gia Bảo muốn cứ ôm cô mà đi đến Yên Bái chèo thuyền sao? Vậy chẳng phải sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy, xấu hổ chết mất, lập tức giãy giụa ở trong lòng Trần Gia Bảo, nói: “Anh…anh mau bỏ em xuống…”
“Suỵt, yên lặng, nếu không, rơi xuống anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.” Trần Gia Bảo trêu đùa nói.
Rơi xuống?
Đoạn Khánh Tân ngây ra, giờ mới phát hiện, mình đã bị Trần Gia Bảo ôm đến bên rìa của vườn hoa trên không, ở bên cạnh lan can chính là bầu trời cao mấy chục mét, không kìm được nói: “Anh… anh muốn làm gì… á… chẳng lẽ anh muốn…”
Cô vừa dứt lời, trong đầu sáng lên, bèn đột nhiên hiểu ra, trong lòng dâng lên một cảm giác mộng ảo không chân thực.
Giây tiếp theo, Trần Gia Bảo cười nhẹ, đột nhiên ôm Đoạn Khánh Tân nhảy lên một cái, sau đó chân đạp vào lan can mượn lực, đã ôm Đoạn Khánh Tân bay đến phía xa.
Đoạn Khánh Tân chỉ thấy bên tai gió thổi vù vù, cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên dưới là bầu trời cao mấy chục mét thoáng đãng, không sai, vừa đúng như điều cô vừa nghĩ đến, Trần Gia Bảo thật sự đưa cô bay đến Yên Bái.
Từ bé đến lớn, Đoạn Khánh Tân vẫn là lần đầu tiên thử cảm giác bay trên trời, chỉ thấy vừa lãng mạn lại kích thích, khuôn mắt trắng trẻo đỏ bừng, đột nhiên giơ hai tay ra ôm lấy cổ của Trần Gia Bảo, chủ động dâng tặng nụ hôn, hôn lên môi của Trần Gia Bảo, cười nói: “Cảm ơn anh, em rất thích cảm giác này.”
Tuy rằng hôm nay khách sạn Yên Bái đã bị Hoàng Minh Diệu bao trọn, nhưng có rất nhiều du khách không biết, cho nên bên ngoài khách sạn khách sạn Hưu Nhàn có rất nhiều người vây quanh, sau khi bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy Trần Gia Bảo và Đoạn Khánh Tân ở trên trời, đồng loạt há hốc mồm, sau đó là một mảnh yên tĩnh, còn tưởng rằng nhìn thấy thần tiên, dưới sự chấn động, còn quên cả lấy máy điện thoại ra chụp ảnh!
Trên bầu trời, Trần Gia Bảo tâm trạng vui vẻ, đột nhiên cúi đầu, cũng hôn lên đôi môi hồng mềm mại của Đoạn Khánh Tân, nói: “Có thể khiến Khánh Tân vui vẻ, là vinh hạnh của anh.”
Đoạn Khánh Tân ôm lấy cổ của Trần Gia Bảo cười dịu dàng, chỉ thấy có một cảm giác giống như đang nằm mơ, giống như được hạnh phúc vây trọn.
Ở phía khác, trong vườn hoa trên không, hai tay Liễu Ngọc Phi đặt trên lan can, nhìn cảnh trước mắt, tuy đã làm hòa với Đoạn Khánh Tân, hơn nữa còn trở thành bạn thân, nhưng trong lòng vẫn thấy ghen, sau khi trợn trắng mắt, trực tiếp ngồi trên bàn ăn, mắt không thấy tâm không phiền, tự nói một mình: “Sau này tôi cũng phải bảo Trần Gia Bảo đưa tôi đi hưởng lãng mạn.”
Sau khi nói xong, cô ta cầm ly rượu lên, một hơi cạn sạch.
Chỉ chớp mắt, Trần Gia Bảo đã ôm Liễu Ngọc Phi bay ra ngoài hơn ba mươi mét, hơn nữa độ cao bay càng ngày càng thấp, đột nhiên gập đầu ngón tay bắn một cái, một đạo kiếm khí lập tức ngưng lại bắn ra.
Một con thuyền buộc bên bờ ở ngoài xa tầm mười mét, dây thừng lập tức bị cắt đứt, ven theo mặt hồ trôi về phía xa.
Trần Gia Bảo ôm Đoạn Khánh Tân nhảy xuống, vững vàng rơi trên thuyền nhỏ, lúc con thuyền nhỏ hơi chìm xuống nước một chút, “soạt” một tiếng, những bọt nước cao hơn năm mét xung quanh bốn phía của thuyền bắn lên, giống như trời đang mưa vậy.
Đoạn Khánh Tân kinh sợ kêu lên, còn tưởng là sẽ bị ướt như gà luộc, nhưng sau đó cô phát hiện, không biết vì lí do gì, những bọt nước này không hề rơi trên người bọn họ, lúc này mới thở phào một hơi.
Dưới sự phản xạ của ánh mặt trời, vô số bọt nước cùng rơi xuống, trên mặt nước xuất hiện một cầu vồng bảy màu, sắc màu lung linh rực rỡ.
Đoạn Khánh Tân “oa” một tiếng, vì cảnh đẹp trước mắt mà bất ngờ, dưới sự vui vẻ, giống như một cô gái nhỏ, đưa tay ra bắt lấy cầu vồng, nói: “Mau nhìn xem mau nhìn xem, em chạm vào cầu vồng rồi.”