Chương 1422
Bạch Ngọc Thanh vui mừng không ngớt, không ngờ mọi chuyện lại có thể thuận lợi đến như vậy.
Trần Gia Bảo cũng vui mừng không kém, nhưng lại cảm thấy có chút gì đó kì lạ, anh nghĩ mãi không ra tại sao thái độ của Bạch Hải Hồng lại thay đổi nhanh đến như vậy?
Mặc dù nhà họ Bạch đã quyết định cùng tiến cùng lùi với Trần Gia Bảo. Để thể hiện lòng thành của nhà họ Bạch, Bạch Hải Hồng xua tay phái thêm càng nhiều người đi truy tìm dấu vết của Terai Chika, thậm chí còn mời tới một vị Tông sư hậu kì rất mạnh. Cho dù có gặp phải Takashima Seira cũng đủ để chiến đấu một trận, đảm bảo rằng có thể bắt được Terai Chika!
Vì vậy Bạch Ngọc Thanh càng thêm hài lòng hơn.
“Hiện nay nhà họ Bạch đã quyết định đứng về phía anh rồi, tại sao nhìn vẻ mặt của anh có vẻ không vui vẻ gì cho cam vậy?”
Lúc này đã hơn sáu giờ chiều rồi, bên cạnh một cái hồ tại resort Minh Lâm của nhà họ Bạch, Bạch Ngọc Thanh đang ngồi trên một cái ghế gỗ dài, nghiêng đầu ngắm nhìn Trần Gia Bảo, chỉ thấy Trần Gia Bảo khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó nên càng thêm tò mò mà hỏi.
Trần Gia Bảo lắc đầu rồi nói: “Không có gì, tôi chỉ là tò mò tối qua bố của cô vẫn còn có ý kiến rất lớn đối với tôi, hơn nữa đối với nhà họ Hoàng lại cực kì tốt. Tại sao chỉ mới chớp mắt một cái đã nhận lời, đồng ý cho nhà họ Bạch kết liên minh với tôi rồi?”
Bạch Ngọc Thanh trợn mắt một cái rồi nói: “Anh thật sự coi bố của tôi thành ông già bảo thủ rồi sao? Hơn nữa bố tôi không thể coi anh là con rể tương lai của ông ấy mà tới giúp anh cùng nhau đối phó với nhà họ Hoàng sao?”
Sau khi nói xong câu này, Bạch Ngọc Thanh tự nhịn không nổi nữa mà bật cười. Chuyện xảy ra tối hôm qua quá mộng ảo, mơ mơ màng màng đã trở thành vị hôn thê của Trần Gia Bảo rồi. Ngay cả những chuyện mà cô ta muốn xảy ra cũng đều cảm thấy không thể nghĩ tới, tối hôm qua cô ta cứ thế mà suy nghĩ nên suýt chút nữa ngủ không được ngon giấc.
“Ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, cảm thấy Bạch Ngọc Thanh nói cũng có đạo lý, liền đem nghi hoặc trong lòng ném qua sau đầu, sau đó nói đùa: “Đáng tiếc đứa con rể tương lai này lại là giả.”
“Làm sao, anh còn muốn diễn kịch mà thành thật hay sao?” Bạch Ngọc Thanh hơi đỏ mặt, vô tức đưa tay sờ sờ chiếc nhẫn ở ngón áp út của mình, hơi cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì?
Một lúc sau, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, mở lời đề nghị: “Có muốn ra bên ngoài uống ly rượu không, coi như là để chúc mừng nhà họ Bạch và anh kết liên minh?”
Trần Gia Bảo vẫn còn muốn quay trở lại thành phố Yên Bái để ở bên Đoạn Khánh Tân nhiều hơn. Nhưng dưới ánh mắt mong đợi của Bạch Ngọc Thanh thì chợt mềm lòng, liền đồng ý nói: “Được.”
“Vậy anh đợi một chút, tôi đi thay đồ đã.” Bạch Ngọc Thanh trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, đứng dậy quay trở về phòng.
Hơn ba mươi phút sau, Bạch Ngọc Thanh mới thong dong đi đến, lại lần nữa xuất hiện trước mặt của Trần Gia Bảo.
Ánh mắt Trần Gia Bảo lập tức sáng lên, chỉ nhìn thấy Bạch Ngọc Thanh trang điểm lại một cách đẹp đẽ, bốn phía phát ra ánh tuyệt đẹp rung động lòng người. Bên trên mặc một cái áo sơ mi bó eo màu trắng, phía dưới mặc một cái váy ngắn màu trắng cùng với một đôi bốt cao cổ màu đen, lộ ra một cặp đùi thon dài, chẳng những thể hiện được thân hình quyến rũ nóng bỏng, mà cả người còn thay đổi khí chất lạnh lùng tao nhã ban đầu sang tràn ngập hơi thở thanh xuân khiến người ta rung động.
Bạch Ngọc Thanh nhìn thấy ánh mắt kinh diễm của Trần Gia Bảo rất hài lòng, cố ý quay vài vòng trước mặt Trần Gia Bảo, phô bày thân hình yêu kiều quyến rũ trước mặt anh rồi nháy mắt nói: “Thế nào?”
“Những cô gái như này chỉ trên trời mới có, nhân gian có được mấy ai như vậy.” Trần Gia Bảo tự đáy lòng cảm thán, đáng tiếc cô gái xinh đẹp tới nhường này chỉ là vị hôn thê giả của anh ta mà thôi.